Thật ra nếu Giang Khải Ứng đã có thể có một đời thành tựu cùng địa vị không tầm thường thì tất nhiên cũng có mưu lược vượt qua người bình thường, nhưng hiện giờ tuổi tác cao, lại nhiều lần ốm đau, không đủ quả quyết thời tuổi trẻ, sinh lực không đủ, mà sầu lo lại càng nhiều, Liễu Minh và Cao Tùy có thể giúp ông ấy bày mưu tính kế, cũng là biến tướng của việc sẻ chia.
Trên đường, Cao Tùy lái xe, Giang Nhược rất ít lời, thường xuyên thất thần nhìn ra ngoài xe.
Tới biệt thự vùng ngoại thành, ngoài sân nhà không có ai, một sân hoa cỏ mà Liễu Minh yêu quý, mỗi lần trước đây Giang Nhược qua, gần như đều có thể thấy Liễu Minh ở trong sân, hoặc đang sửa hoa tỉa lá, hoặc đang xử lý thảm cỏ.
Không biết có phải nguyên nhân thời tiết chuyển lạnh không, hoa cỏ trong sân đều lụi tàn, thảm cỏ vốn vuông vức bằng phẳng hình như cũng đã mấy ngày chưa cắt, mọc lộn xộn, ngọn cỏ ố vàng, còn có thể thấy được cỏ dại mọc bên gốc cây.
Giang Nhược nhìn bốn phía, nhíu chặt mày, cửa đột nhiên mở ra, cô nhìn sang, chú Minh mở cửa từ bên trong, mỉm cười mời bọn họ đi vào.
Giang Nhược hỏi ông ấy: "Chú Minh, vườn của chú sao lại thành cái dạng này?"
Chú Minh nói: "Đây không phải là do thời tiết lạnh sao, lười chăm sóc, rất nhiều cây ở chỗ chú không qua được mùa đông, chờ thời tiết lạnh hơn, chú thu dọn một thể, đợi sang xuân lại tân trang."
Giang Nhược:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987721/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.