Giang Nhược nghĩ một tí rồi nói: "Minh Ngọc tự sát, quả thật có ảnh hưởng đến em, nhưng năng lực tự điều tiết của em vẫn ổn, em cũng luôn biết, cuộc sống trước mắt của mình mới là quan trọng nhất, em thực sự không sao."
Giang Nhược tự nhận thấy chưa biểu hiện ra bất kì cảm xúc và hành vi quá khích nào, nhưng người bên cạnh, hình như đều lo lắng cô sẽ vì việc này mà uể oải.
Lục Hoài Thâm chau mày, giống như cảm thấy mấy lời của cô, chẳng qua là để khiến anh yên tâm.
Giang Nhược nghiêng người qua, gác cằm lên vai Lục Hoài Thâm, anh ngồi xổm, thế này giữa hai người không có chênh lệch chiều cao.
Giang Nhược nói khẽ bên tai anh: "Nếu anh thật sự không yên tâm, vậy em đến ở cùng dì út vài ngày, chỗ ấy cách chỗ Vương Chiêu ở cũng rất gần, vừa khéo em thấy dự báo thời tiết hôm nay nói đêm nay tuyết sẽ ngừng rơi, qua hai hôm nữa thì trời quang mây tạnh rồi, em đổi môi trường, cứ coi như giải sầu, thế nào?"
Lục Hoài Thâm không đồng ý ngay lập tức, có vẻ đang cân nhắc.
Được một lúc, anh nói: "Được, bảo thím Ngô cũng qua đó nhé."
Giang Nhược: "Bên kia không ngủ lại được."
"Sáng đi tối về, trước kia vẫn luôn thế mà."
"Được rồi."
Lục Hoài Thâm nghĩ một lát lại bảo: "Muốn đi đâu nhớ bảo tài xế chở em đi, cố gắng đừng tự lái xe."
Giang Nhược khó hiểu, nói như đùa: "Em chỉ đến ở vài ngày, sao anh dặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987705/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.