Chương trước
Chương sau
"Giang Chu Mạn đưa cho cháu."

Giang Nhược ngồi đối diện chú Minh, từ phản ứng của chú Minh, cô biết, bản hợp đồng này quá nửa là thật, cho nên cô chẳng định nói dối.

Tuổi tác của chú Minh đã cao, mắt không tốt, lấy kính ra đeo vào, sau đó là khoảng im lặng kéo dài.

Nhà Liễu Minh trang hoàng theo kiểu Trung, đồ gia dụng bằng gỗ tử đàn tông màu trang trọng, Giang Nhược ngồi lên ghế tràng kỷ, hơi cứng, ngược lại khiến phần eo tê nhức dạo gần đây thoải mái hơn.

Chú Minh giở xem hợp đồng, không hề kĩ càng, ánh nhìn lướt qua tờ giấy, thỉnh thoảng tầm nhìn cố định ở chỗ nào đó, có vẻ chỉ đang đọc thông tin quan trọng.

Giang Nhược không làm phiền, nhẫn nại chờ. Mãi đến khi chú ấy gỡ kính ra, buông bản hợp đồng xuống.

Giang Nhược cười một cái, hỏi câu tượng trưng: "Chú Minh, hợp đồng này là thật hay giả?"

Liễu Minh nhướng hàng mi nhìn cô, như muốn căn cứ vào biểu cảm của cô để trả lời câu hỏi.

Ông ấy dịch tầm mắt, miễn cưỡng cười cười: "Giang Chu Mạn sẽ không đánh giá thấp cháu, cảm thấy tùy tiện đưa cho cháu một bản hợp đồng thì cháu sẽ tin."

Giang Chu Mạn sớm biết cháu sẽ tự kiểm chứng khắp nơi, xác minh tính chân thực của thứ này, trong lòng cháu cũng hiểu rõ không phải sao? Chú Minh nghĩ vậy trong bụng, nhưng không nói ra miệng.

Giang Nhược cụp mắt, ngón cái bất giác bấm ngón trỏ, ý chú Minh là, năm đó Giang thị thu mua công ty nhà họ Đỗ, đúng là có việc đó.

"Hồi ấy trong thời kì thu mua công ty đối phương, có phát sinh chuyện gì đặc biệt không?" Giang Nhược nhìn chăm chú gương mặt lộ rõ dấu vết tuổi tác của chú Minh, "Còn nữa, vì sao trên này phải triện con dấu cá nhân của bố cháu? Thế không phải làm việc thừa thãi sao."

Liễu Minh thở dài một tiếng khó có thể phát giác, thản nhiên nhìn Giang Nhược, nhớ về quá khứ, như thể đó đã là câu chuyện lâu đời, lâu tới mức không có cách nào dùng quá nhiều từ ngữ trau chuốt để lấp đầy khoảng trống, ông ấy chỉ dăm ba câu đã có thể tổng kết nó.

"Chú không có quyền hạn xem qua hợp đồng, vụ thu mua cũng không cần thông qua khâu của chú, vậy nên rốt cuộc con dấu cá nhân này có phải đích thân bố cháu đóng hay không, chú cũng không biết. Nhưng vụ thu mua ấy, suýt nữa khiến công ty lâm vào cảnh khốn đốn, cũng gián tiếp gia tăng mẫu thuẫn gay gắt giữa bố cháu và Giang Vị Minh. Công ty bị thu mua có liên quan đến tổ chức xã hội đen đương thời ở Hong Kong, nhưng trước đấy bố cháu không hề biết sự tình. Sau khi vụ thu mua thành công, công ty đó bị niêm phong, Giang thị cũng bị buộc cuốn vào trong đó, tổn thất nặng nề. Dấu cá nhân cộng thêm dấu công ty, xác nhận vững chắc bố cháu là người chịu trách nhiệm cho vụ việc này, đã chọc giận nhiều cổ đông, liên danh muốn bãi miễn chức vụ của ông ấy, hơn nữa còn hoài nghi sở dĩ ông ấy đóng con dấu cá nhân, là ngầm đạt được thỏa thuận riêng với bên B, muốn thu lợi cá nhân từ bên trong.

Giang Nhược nghĩ đây không phải chính là nhận hối lộ sao? Nếu Giang Hành Chương thật sự bị Giang Vị Minh hãm hại như thế, há chẳng phải Giang Cận lại một lần nữa làm cái việc bố anh ta từng làm với bố cô với chính cô sao. Quả nhiên không phải người một nhà, thì không vào cùng một cửa.

Giang Nhược nói mỉa mai: "Nếu đã muốn trục lợi, đương nhiên phải lén lút soạn thảo một bản hợp đồng khác, ai sẽ lưu lại sợi tơ nhện, dấu chân ngựa trên hợp đồng thu mua chính quy của công ty chứ?"

(Sợi tơ nhện, dấu chân ngựa: manh mối; đầu mối. Ví với việc không tìm ra được đầu mối rõ ràng của sự việc.)

Liễu Minh cười gượng: "Cháu cũng nói đúng thật, phía cảnh sát Hong Kong cũng thật sự lục soát ra một hợp đồng cá nhân bố cháu kí với người ta tại căn nhà họ Đỗ bị niêm phong. Sau khi việc xảy ra, bố cháu nói với ông nội cháu bản hợp đồng cá nhân kia là giả, con dấu cá nhân trên hợp đồng thu mua cũng không phải ông ấy đóng, là Giang Vị Minh lập bẫy cho ông ấy, con dấu cá nhân trên hợp đồng thu mua là ngòi nổ khiến mọi người hoài nghi. Bấy giờ ông nội cháu vẫn còn lòng tín nhiệm với Giang Vị Minh, ngược lại cảm thấy bố cháu hèn nhát, xảy ra chuyện liền đẩy trách nhiệm cho người khác. Về sau ông cháu bình tĩnh lại suy nghĩ cặn kẽ, cho rằng bố cháu vốn không phải người như vậy, bèn âm thầm điều tra, vừa tra một cái đã tra ra Giang Vị Minh giở trò mèo.

Thế là sau đó không lâu, Giang Vị Minh cũng phát hiện ra Giang Khải Ưng nảy sinh hiềm khích với ông ta, đồng thời càng ngày càng thiên vị Giang Hành Chương, thậm chí ngầm tước quyền của ông ta, vậy mới có vụ tai nạn xe của gia đình ba người nhà Giang Hành Chương sau này.

Giang Nhược nghe xong chẳng đáp lời, mà vươn tay lấy bản hợp đồng, nhìn con dấu cá nhân bên trên, nếu bảo con dấu cá nhân là Giang Vị Minh đánh cắp của Giang Hành Chương đóng lên, chú Minh cũng biết những chuyện quá khứ xưa kia, vậy tại sao Giang Chu Mạn còn phải dẫn dắt cô đào bới nội tình bên trong?

Mục đích hiển nhiên không phải để cô phát hiện chuyện bẩn thỉu Giang Vị Minh từng làm.

Cô nhìn xuống chữ kí của pháp nhân bên bị thu mua, khẽ đọc ra: "Đỗ Thu Hoa."

Giang Nhược hỏi chú Minh: "Người này hiện tại thế nào ạ?"

"Chết rồi."

Giang Nhược chau mày, theo sau giả vờ như không có chuyện gì xem tiếp hợp đồng, hỏi: "Sao mà chết ạ? Trong nhà có còn ai khác không?"

"Rơi từ trên tòa nhà xuống, hai vợ chồng đều chết, hình như còn lại một đứa con."

"Tự sát?"

Liễu Minh lắc lắc đầu: "Báo cáo chính thức là sợ tội tự sát, tin vỉa hè nói là kẻ thù tìm đến trả thù, đẩy hai người từ tầng bốn mươi mấy xuống. Sau khi nhà họ Đỗ gặp chuyện, vì để Giang thị tránh bị liên lụy, ông nội cháu đã hao phí không biết bao nhiêu sức lực, mới khiến Giang thị phủi sạch quan hệ với Đỗ thị. Chuyện của người nhà đó, chú cũng biết không nhiều. Chỉ có bố cháu là tiếp xúc sâu với người nhà họ Đỗ."

Giang Nhược như cười như không, "biết không nhiều" thật sự là lí do tốt nhất thoái để thoái thác mọi vấn đề.

Trong lời nói của chú Minh có điều che giấu, mà còn tránh nặng tìm nhẹ, muốn che đậy mấu chốt sự tình.

Liễu Minh thấy cô hơi cúi đầu không biết đang nghĩ gì, đang định nói chuyện đã qua cứ để nó qua đi, thì Giang Nhược chợt ngẩng đầu không kịp phòng bị, hỏi ông ấy: "Đỗ Thịnh Nghi là con gái của Đỗ Thu Hoa à?"

Liễu Minh sững sờ, dựa vào mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt trở nên khó coi, biểu cảm của Giang Nhược cho ông ấy hay, câu "biết không nhiều" chẳng có tác dụng đâu. T𝒓uyệ𝙣‎ cop‎ 𝙩ừ‎ 𝙩𝒓a𝙣g‎ #‎ T𝒓𝖴mT𝒓uyệ𝙣﹒𝑽N‎ ‎ #

Liễu Minh bưng trà nóng, từng làn khói mỏng che phủ sự hoảng hốt thoáng qua trên gương mặt ông ấy.

Giang Nhược cũng không vội, thứ cô có là thời gian chờ đợi, đợi ông ấy cho cô biết đáp án.

Liễu Minh thấy hôm nay không trốn nổi nữa, thở dài trong lòng, cũng không nghĩ đủ cách lấp liếm nữa: "Đúng, nhưng không lâu trước đây chúng ta cũng mới chú ý tới cô ta."

"Cái lần mà cô ta và Lục Hoài Thâm bị lan truyền tin đồn tình ái?"

Liễu Minh ngầm thừa nhận.

Vụ tai tiếng tình ái đó, Lục Hoài Thâm căn bản chẳng lộ mặt, ảnh bị chụp lén mờ nhạt căn bản không có ai nhận ra được, cũng có nghĩa là ông nội và chú Minh liên tục để ý tỉ mỉ Lục Hoài Thâm, cũng vì lần đó, mới chú ý tới Đỗ Thịnh Nghi.

Thương trường như chiến trường, biến hóa đa dạng kì lạ là chuyện thường, hôm nay nhà này không còn thích ứng được với thị trường luôn thay đổi mà phá sản, ngày mai nhà kia vận may không tốt bị kiểm tra, hết nhà này đến nhà khác hạ màn quá khứ huy hoàng, người ở bên trong thấy cảnh đó nhiều cũng đã mất cảm giác, ai còn quan tâm tới đứa con côi của gia tộc phá sản nào đó chứ?

Cũng giống Giang Nhược, nếu không có Lục Hoài Thâm, nếu không có sự cố chấp của Giang Khải Ứng, có khả năng cô cũng nước chảy bèo trôi, lặng lẽ mờ đi trong tầm mắt người khác, dần dần, có người thỉnh thoảng có thể nhắc tới Giang Khải Ứng, sẽ nói: Ồ, là cái ông chủ tịch Giang thị bị con nuôi tiếm quyền. Mà Giang Nhược chỉ là một phần khác trong cuộc đời Giang Khải Ứng, sẽ không bao giờ được nhắc đến nữa.

Đỗ Thịnh Nghi hiện tại, chính là một phần khác trong cuộc đời Đỗ Thu Hoa, sẽ không bao giờ được nhắc đến nữa.

Cô ta có một thân phận mới và một cuộc đời mới: một nữ minh tinh tài nguyên không tồi nhưng không cầu tiến lắm.

Giang Nhược không nói ra được tâm trạng bây giờ là gì, cô chỉ biết giữ lí trí, ánh mắt lạnh nhạt như thường nhìn về phía Liễu Minh, nói bình tĩnh: "Chú Minh, ông nội đã không còn nữa, có những việc chú nên cho cháu biết rồi."

Chú Minh chớp chớp mắt, giả ngu: "Điều cháu muốn biết không phải đã nói hết với cháu rồi sao?"

"Ông đã giấu cháu một số chuyện, chú tưởng rằng lần này cháu đến tìm chú, định bảo chú kể cho cháu nghe những chuyện đó. Để Lục Hoài Thâm kết hôn với cháu, ông đã làm gì mà khiến Lục Hoài Thâm hận ông thấu xương? Lúc ông còn sống, ra sức giấu cháu, cháu luôn cho rằng không ảnh hưởng đại cục, nhưng bây giờ xem ra không hề đúng." Mắt Giang Nhược sáng như đuốc, giơ hợp đồng trong tay, từng câu từng chữ cực kì chắc chắn, "Tất cả những điều này, đều có liên quan."

Mắt xích này móc nối với mắt xích kia, mỗi người đều là một phần không thể thiếu, có người mượn danh nghĩa muốn tốt cho cô, lừa cô xoay vòng vòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.