Giang Nhược ngoảnh đầu đi, không nhìn anh.
Thứ Lục Hoài Thâm thấy được chính là bóng dáng kiên định phũ phàng, Giang Nhược thì sợ hãi trong lúc vô tình trên mặt mình có khả năng sẽ lộ ra vẻ buông lỏng nào đó.
Giang Nhược không biết biểu cảm trên mặt Lục Hoài Thâm, bước chân cô dừng tại chỗ vài giây, sau đó quơ một phát áo khoác lông để trên ghế băng ở đuôi giường, "Tôi lên xe chờ anh."
Nói xong liền ra ngoài, càng đi càng nhanh, Giang Nhược không cho phép câu trả lời "Thế thì ở lại một đêm đi" được nói ra từ miệng mình, ngay cả suy nghĩ cũng không được xuất hiện, cho dù là chợt lóe qua.
Bước chân cô vội vã, rơi vào mắt Lục Hoài Thâm, hơi có vẻ hoảng loạn tháo chạy.
Vừa đến cửa phòng ngủ, rẽ phải đi ra cầu thang, phía sau truyền đến giọng bất đắc dĩ của Lục Hoài Thâm: "Đi chậm thôi."
Giang Nhược bụng to, quần với váy theo mùa đã không mặc được nữa, để tiện, khi ra ngoài đều mặc váy len bên trong, đêm qua tuyết rơi, trời giá rét, vì yêu cầu giữ ấm, Giang Nhược lại vứt bỏ áo khoác hình thức đẹp, lao vào vòng ôm ấm áp của áo khoác lông.
Bởi vậy mới có cảnh xấu hổ kế tiếp, áo khoác dày nặng, mà bụng cô to, hành động không linh hoạt như lúc trước, Lục Hoài Thâm xách va li xuống tầng, cô đang giống như chim cánh cụt vác bụng vụng về với lấy tay áo khoác.
Cô nghe thấy động tĩnh trên tầng, trực tiếp câu lấy tay áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987653/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.