Bên tai vang lên âm thanh huấn luyện viên hô tiết tấu, Giang Nhược véo một cái vào lưng Lục Hoài Thâm.
Dưới tay là cơ lưng săn chắc của Lục Hoài Thâm, tí cào tí gãi của cô chẳng làm gì được anh, không nghe được âm thanh xuýt xoa kêu đau như ý muốn, Giang Nhược lạnh lùng nói: "Vứt bỏ nghĩa vụ chỉ nói đến quyền lợi, đều là giở trò lưu manh."
Lục Hoài Thâm vừa vặn túm được sơ hở trong lời nói của cô, bảo: "Anh thế này còn không phải là để hiện thực hóa quyền lợi, đang thực hiện nghĩa vụ sao?"
Nói rồi có ý đồ nắm eo cô, hơi nâng lên.
"Được rồi, chúng ta tạm dừng nghỉ ngơi một chút."
Giọng huấn luyện viên yoga nói đúng lúc, Giang Nhược đứng thẳng người, thời điểm buông anh ra, tay tăng lực, muốn đẩy anh ra.
Lục Hoài Thâm không nhúc nhích tí nào, nắm ngược lấy cổ tay cô, lên án: "Em đây là điển hình của dùng xong vứt bỏ."
Giang Nhược thờ ơ nhìn anh, rút tay ra, dùng giọng nói thầm chỉ có hai người nghe thấy, nói với anh từng chữ từng chữ: "Hết cách, anh cũng chỉ có tí giá trị ấy thôi."
Nói xong lộ ra vẻ tươi cười thoáng qua, nghiêng mặt không nhìn anh, hồi lâu chẳng thấy anh lên tiếng, cô dùng khóe mắt liếc anh một cái, thấy Lục Hoài Thâm không hề dấu vết nào của thẹn quá hóa giận, tuy mặt không biểu cảm, nhưng nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
Cái gì gọi là đấm vào bông? Chính là đây chứ đâu.
Bộ dạng Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987647/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.