Giang Nhược cứng ngắc người, buột miệng thốt ra tên hắn: “Thủy Hỏa.”
“Cảm ơn Giang tiểu thư còn nhớ tôi.” Thủy Hỏa cười bí ẩn, tay dùng sức hơn, dao nhọn như thể sắp xuyên thấu vải áo đâm vào da Giang Nhược.
Giang Nhược chợt hít một hơi.
Thủy Hỏa bóp chặt cánh tay cô, “Run cái gì, sợ rồi?”
Giang Nhược không dám cử động, tiếng nói căng thẳng tới mức có phần mắc kẹt: “Mày, muốn làm gì?”
“Đưa cô đến một nơi, nghỉ phép.” Thủy Hỏa rút lấy di động của cô, “Thứ đồ chơi này giao cho tôi. Không được phép lên tiếng, bây giờ làm theo tôi nói. Hiện tại, đi lên sân thượng.”
Thủy Hỏa ấn bả vai cô bắt cô đi lên tầng.
Giang Nhược khăng khăng bất động, biết mình có tác dụng với người ta, liền có thêm mấy phần dũng khí ra điều kiện: “Bọn mày đã làm gì người nhà tao? Tao buộc phải bảo đảm chắc chắn bọn họ không nguy hiểm trước.”
Thủy Hỏa hạ thấp giọng nói: “Yên tâm, cũng chỉ là đặt một quả bom ở nhà cô thôi, cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, bọn họ đều sẽ chẳng có chuyện gì.”
“Bọn mày, vào nhà tao kiểu gì?” Giang Nhược vừa nghĩ đến trong khi Kiều Huệ và Trình Khiếu không hay biết, người lạ trộm vào nhà, ngay tức khắc lạnh toát từ chân mà lên.
Vì để cô tin tưởng, Thủy Hỏa lấy di động ra chuyển sang một giao diện, trong một thiết bị màu đen, điểm đỏ lập loè, vị trí chính là góc sau máy điều hòa nhiệt độ kiểu đứng trong phòng khách.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987633/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.