Lục Chung Nam đã lớn tuổi, thân thể không chống chọi được cái rét, trên người quấn áo khoác và khăn quàng dày cộp, ăn vận rườm rà, khiến lưng ông ta bị ép hơi cong, nhưng không thấy nét già nua trong mắt ông ta, nhìn Lục Hoài Thâm với vẻ sắc sảo cay độc.
Lục Hoài Thâm trở tay lật cửa xe vào, thân xe rung nặng nề.
Vẻ kinh hãi của Lục Chung Nam không hề dấy lên tác dụng với anh, anh nhìn chằm chặp ông lão già nua cụp mắt xuống, "Giang Nhược ở đâu?"
Lục Chung Nam im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên cười hừ một tiếng, từ từ xoay người, đi vào nhà, miệng chậm rãi nói: "Người không thấy thì tới tìm tôi, liên quan gì tới tôi? Còn tưởng anh đến làm gì, kết quả là dấy binh hỏi tội."
Kéo dài thêm một giây, thì sẽ mất đi một phần thời cơ nhanh chóng tìm được Giang Nhược, Lục Chung Nam còn ở đây vòng vo với anh, Lục Hoài Thâm sớm đã sôi gan.
Lục Hoài Thâm quát hỏi từng chữ một: "Cháu hỏi lại một lần, Giang Nhược ở đâu?"
Lục Chung Nam đi lên bậc thang, liếc anh bằng nửa con mắt: "Anh chắc chắn tôi biết thế à? Lời tôi nói không đáng tin vậy sao?"
Trong lời của Lục Chung Nam có sự quở trách, nhưng ngữ khí lại tương đối điềm tĩnh thảnh thơi, cái kiểu cố giả bộ chắc ăn, dường như đang cố ý chọc tức Lục Hoài Thâm, lại có vẻ như rất vui với việc nhìn thấy bộ dạng Lục Hoài Thâm nôn nóng mất khống chế bây giờ.
Ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987627/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.