Giang Nhược nhìn chằm chằm bóng dáng anh ta biến mất, môi động đậy, lại không lấy nổi sức mà gọi anh ta một tiếng.
Trước đây dường như cô đã quên có chọn lọc một sự thật, cho dù Trần Sơn có quan tâm cô đến đâu, thì cũng là hình thành trên điều kiện phải bảo toàn con tin.
Nhưng Trần Sơn có thế nào cũng sẽ không vượt quá giới hạn.
Lúc trước cô lợi dụng Trần Sơn, đối với Trần Sơn mà nói, sẽ khiến anh ta lâm vào bất nghĩa, cho nên từ sau đó, sự chăm sóc vỏn vẹn kia cũng không còn tồn tại nữa.
Giang Nhược chỉ cảm thấy buồn cười, con người tầm thường đến nhường nào, trong hoàn cảnh này, thế mà còn phải cẩn thận từng li từng tí cân nhắc lập trường của bọn bắt cóc.
Ngoài cửa có hai người đàn ông đang ngồi, là khỉ còm và A Du, lâu nay, cô cơ bản không giao lưu cùng bọn chúng. Những người này thường xuyên bộc lộ ánh mắt bất thiện, làm Giang Nhược không muốn có bất kì tiếp xúc nào với bọn chúng.
Có thể nguyên do là Trần Sơn cầm đầu, làm việc ổn trọng hơn, biết hành động để ràng buộc thuộc hạ, một nguyên nhân khác là, Trần Sơn không hèn hạ như vậy, khiến cho Giang Nhược có phần yên tâm hơn.
Hiện giờ cô càng sợ, nếu thái độ của Trần Sơn với cô cũng là chết sống tùy ý, những kẻ kia sẽ làm ra chuyện ngông cuồng.
Sau khi tới, mỗi ngày, cô đều tính ngày tháng, cô đã đến tuần thứ 27 của thai kì rồi, đã sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987606/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.