Giang Nhược mơ một giấc mơ.
Trong mơ gió biển tanh mặn, có người đang động vào cô, khi thì sờ bụng cô, khi thì còn đâm vào mu bàn tay cô.
Cả đầu Giang Nhược toàn là gương mặt rợn người của bác Trần và A Du, cô muốn phản kháng, lại không dùng sức được, càng không dám mở mắt ra, sợ mở mắt sẽ nhìn thấy những gương mặt không gạt được khỏi đầu.
Sau khi xúc cảm kia biến mất khỏi người, cô cảm thấy thoải mái rất nhiều, hình như đang nổi trên mặt biển, biển như bông mềm mại, còn mang theo độ ấm bị ánh mặt trời thiêu đốt, bên tai là tiếng xào xạc của cây cọ mỗi đêm cô đều có thể nghe thấy, cô yên lòng, mặc cho bản thân thiêm thiếp trong tiếng sóng biển xa vời.
Đang lúc cô thích ý lại thoải mái, bỗng nhiên, hai bên biển toạc ra, mỗi bên một đôi tay vói lên, khi Giang Nhược vùng vẫy, đầu bác Trần và A Du từ trong biển ngoi lên, nhìn cô đầy quỷ quyệt, tóm lấy cô rồi kéo xuống biển, cảm giác mất trọng lực lập tức bủa vây cô, Giang Nhược hét chói tai một tiếng, ngồi bật dậy trên giường, mồ hôi đầy đầu nhìn chằm chằm khắp phòng tối tăm thở dốc.
Trong đầu Giang Nhược trống rỗng, nhất thời không biết bản thân mình ở đâu.
“Sao thế?” Phía sau truyền đến một giọng nói khàn khàn quen thuộc, lúc nói chuyện đồng thời tay cũng dán lên sau lưng cô muốn vỗ về.
Khoảnh khắc Giang Nhược bị chạm vào, đột nhiên cả người run lên, xốc chăn nhảy xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987602/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.