Lục Hoài Thâm không chối cãi một từ, điềm nhiên nhìn cô ta.
Vô thanh thắng hữu thanh, Giang Chu Mạn biết anh đã cho cô ta đáp án.
(Vô thanh thắng hữu thanh: thắng ở đây mang nghĩa là hơn hẳn, vượt qua. Vô thanh nghĩa là im lặng, trái nghĩa với hữu thanh. Cụm từ này vốn dùng để chỉ khi im lặng sẽ có khả năng biểu đạt nỗi buồn hận sâu trong nội tâm lớn hơn khi có âm thanh. Nghĩa bóng dùng để chỉ hành vi gương mẫu của con người có ảnh hưởng lớn hơn lời nói khẩu hiệu.)
Cô ta thấy bản thân gần như điên cuồng trong đôi mắt Lục Hoài Thâm, một mặt cảm thấy mình thế mà lại là vai phụ trong vở kịch của người ta, cuộc đời cô ta vậy mà chỉ có chút ý nghĩa này, nhưng mặt khác lại không cam lòng.
Lục Hoài Thâm không có hứng thú nói thêm chuyện khác với cô ta, nhắc tới nội dung ban nãy anh vừa nói, “Điều kiện tôi nói ban nãy, trước sau đều có hiệu lực.”
“Mua cổ phần của tôi giá cao?” Giang Chu Mạn thờ ơ nhìn anh, hỏi châm chọc, “Anh xem đây là bố thí hay đền bù?”
“Đền bù?” Lục Hoài Thâm đột nhiên cười, châm chọc hơn nhiều nụ cười của cô ta, sau đấy nụ cười nhạt dần, nhìn cô ta bằng ánh mắt thúc bách, nói ra một câu, “Cô không đáng.”
“Không đáng?” Thoáng chốc Giang Chu Mạn khó che đậy nỗi bi thương trong mắt, “Đỗ Thịnh Nghi thì đáng giá đúng không? Cho dù cô ta cũng từng làm chuyện tổn thương Giang Nhược, cô ta mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987593/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.