“Ngừng …” Hoàng lão đứng dậy lảo đảo nói “Để tôi gọi tiểu Triết tới nhìn. Hiện tại tôi nhìn không nổi nữa rồi”
“Ai~ …” Tâm lão lắc đầu thở dài nói “Bệnh cũ tái phát a. Ông khỏi nhìn đi để tôi nhìn. Ông nhìn thêm một hồi nữa mà ngất ra đấy thì to chuyện.”
Hoàng lão không phải không thích đọc sách. Trước đây khi đi học ông là một trong số thủ khoa hàng năm. Năng lực học tập không phải nói chơi. Chỉ là sau khi bị thương lúc chiến tranh khiến não bộ của ông bị tổn thương nghiêm trọng. Hiện tại cứ nhìn thấy chữ là ông lại cảm thấy khó chịu buồn nôn. Nếu cưỡng bức nhìn thì ám thương cũ lại tái phát sẽ ngất mất mấy ngày.
Thành ra từ sau khi bị thương ông không dám đọc báo cáo toàn phải để thân tín đọc. Cũng may, trước đó ông tích lũy được một đống lớn nhân tình, thiện duyên nên cuộc đời của ông vẫn hiên ngang dũng mãnh tiến về phía trước để trở thành một trong số những huyền thoại của Tổ quốc.
Hoàng lão lại gấp gấp chạy đi gọi điện thoại kêu hiệu trưởng Ngô Triết tới. Sau một lúc thì hiệu trưởng Ngô Triết cũng có mặt chụp lại toàn bộ hình vẽ dưới đất rồi lấy xe mang hai lão nhân về.
…
Sau khi vận động học tập xong xuôi thiếu niên trở về ký túc xá. Lúc này đã quá nửa đêm rồi. Tất cả dịch vụ ở tầng dưới ký túc xá đều ngừng phục vụ. Thiếu niên muốn kiếm thêm cái gì ăn khuya mà không có đành phải về phòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gioi-han/2996356/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.