Thiếu phụ nâng đỡ Ngọc Bách dậy mỉm cười vỗ về “Ân. Mẹ đã đoán trước được con sẽ không thi được vào trường công lập rồi. Không sao cả, dù sao trường công lập vẫn không phải là lựa chọn tốt nhất. Mẹ biết có một ngôi trường phù hợp với con hơn...”
Thiếu niên Ngọc Bách không dám ngẩng đầu lên. Hắn không dám nhìn mặt mẹ. Hắn xấu hổ vì không thể làm cho mẹ mình vui vẻ mà trái lại để cho bà vất vả quá nhiều.
Ngọc Bách cứ cúi mặt xuống như vậy nghe lời mẹ nói hắn biết đây chỉ là lời an ủi của bà. Hắn biết nếu hắn học tốt, bà sẽ không cần phải lo lắng. Hắn biết chỉ cần hắn đủ điểm vào trường công lập bà sẽ không phải vất vả.
Trường học khác, quay đi quay lại cũng là mấy trường tư. Chi phí học tập trong đấy thật sự là với hoàn cảnh hiện tại Ngọc Bách không thể theo được. Hắn không muốn thấy mẹ hắn phải lo lắng vất vả vì hắn nữa.
Đừng nhìn đây là thiếu phụ có con rồi, mẹ Ngọc Bách chỉ vừa mới qua tuổi ba mươi mấy hôm mà thôi. Kể từ khi hiểu chuyện, Ngọc Bách mới biết mẹ mình tủi hổ vất vả thế nào. Năm nay Ngọc Bách mười lăm tuổi vì vậy tính ra mẹ của hắn mười lăm tuổi sinh ra hắn. Một thiếu nữ mười lăm tuổi có con đã đành, còn vất vả một mình nuôi con. Mười lăm năm hắn chưa thể làm gì báo hiếu. Giờ đây hắn muốn mẹ mình có thể nhàn nhã hơn. Vào trường tư hiện giờ chỉ có thể thêm gánh nặng cho mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gioi-han/143798/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.