*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Israel lại ở trong động gập ghềnh đi nửa ngày, ngay lần thứ chín hắn lựa chọn đường nhỏ, trong một sơn động bên trái có ánh sáng như ẩn như hiện bất đồng với nham bích. Vì thế hắn thật cẩn thận đi vào, huyệt động này rất lớn, thế nhưng mặt đất rất bằng phẳng. Sau khi hắn đi thẳng 200 thước liền xuất hiện một lối ngoặt, khi hắn chuyển qua liền bị cảnh sắc trước mắt khiến cho sợ ngây người. Chỉ thấy trong sơn động là một đống lớn vô số kim tệ bảo thạch thoạt nhìn sáng long lanh, cơ hồ có thể chói đến hoa mắt. Bất quá hấp dẫn ánh mắt người khác nhất chính là một thứ có hình dạng giống như quả trứng cực lớn nằm trên đống tài bảo, tỏa kim quang nhàn nhạt, phủ đầy phù văn thần bí. Nhìn từ hình dạng thì nó có chút giống một quả trứng lớn, thế nhưng nhìn từ bề ngoài hoa lệ thì hình như cũng không phải. Có điều hắn không cảm nhận được uy hiếp trên thứ này, vì thế hắn đem tất cả mọi thứ trong sơn động đều thu vào không gian. Hiện tại hắn không có thời gian để xem xét từng thứ, hắn đã nhiều ngày như vậy không trở về, còn không biết quản gia Burney đã lo lắng thành cái dạng gì rồi. Có lẽ là thần may mắn chiếu cố, hắn lại ở trong động đi một ngày, rốt cuộc tìm được một cửa ra. Đó là một cái khe trên nham bích, xuyên qua khe mơ hồ có thể nhìn thấy một ít thực vật xanh. Cái khe kia miễn cưỡng đủ cho hắn đi qua, điều này khiến hắn không khỏi cảm thấy may mắn vì bây giờ mình còn là vị thành niên, thân thể nhỏ gầy đơn bạc. Từ trong khe chui ra, hiện ra trước mắt hắn là một sơn cốc bốn phía toàn là núi. Bên trong sơn cốc địa thế bằng phẳng còn có một dòng suối nhỏ uốn lượn, tựa như thế ngoại đào nguyên. Có điều Israel cũng không có tâm tình lưu lại thưởng thức phong cảnh, hắn chỉ muốn nhanh chóng trở về. Hắn một đường chạy vội ra sơn cốc, không nhìn thấy sau khi hắn đi,một con độc giác cự mãng cấp tám thong thả bò vào trong sơn cốc, chiếm cứ ở bên trong, xem cái bụng cao cao hở ra của nó liền biết nó mới đi săn thức ăn trở về. Ra khỏi sơn cốc, Israel phát hiện hắn căn bản không biết nên đi hướng nào. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể phân biệt đại khái phương hướng vẫn đi về phía trước, hy vọng có thể gặp ai đó trên đường đi để hắn hỏi đường một chút. Đột nhiên hắn nghe được thanh âm la lên cứu mạng, lần này hắn không hề nghĩ ngợi lập tức nấp vào. Sau đó mới thật cẩn thận đi tới phương hướng truyền đến tiếng kêu cứu để điều tra. Chỉ thấy cách đó không xa, một nhóm người đang cận chiến với một con thiết giáp thú cấp sáu, trong nhóm có năm người, xem ra đều chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, trong đó có hai nữ sinh mặc quần áo ma pháp sư, ba nam hai người là kiếm sĩ, một người là pháp sư. Trang bị trên người năm người đều hoàn mỹ, vô luận là đại kiếm trên tay kiếm sĩ, hay là áo pháp sư trên người ma pháp sư vừa thấy liền biết không phải là vật phẩm bình thường. Hai kiếm sĩ che phía trước ba ma pháp sư, hộ giáp trên người bọn họ đã rách mướp, trên người còn có không ít vết máu. Tình huống của pháp sư tốt hơn một chút, ngoại trừ có chút chật vật thì ngược lại không hề bị thương. Mà kêu cứu mạng chính là một nữ sinh tương đối nhát gan trong đó. Thiết giáp thú cao hơn hai thước, lực công kích cũng không phải rất mạnh, nhưng vì lớp da cứng rắn phía ngoài, còn có nó dùng ma pháp thổ hệ thuộc về loại hình phòng thủ, khiến nó miễn cưỡng vượt qua hàng ngũ của ma thú cấp sáu. Israel từng thử qua chủy thủ có thể đâm rách da thiết giáp thú của hắn, hơn nữa con thiết giáp thú kia thoạt nhìn đã bị thương rất nghiêm trọng, trên lưng nó cháy đen một mảnh huyết nhục mơ hồ, hắn vươn tay đâm một cái hẳn là có thể giải quyết. Bỏ lỡ mấy người này, cũng không biết trong rừng rậm to như vậy khi nào mới có thể gặp những người khác. Lúc này một kiếm sĩ trong đó bị thiết giáp thú đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi té trên mặt đất, hắn ta thống khổ giãy dụa, lại làm thế nào cũng không dậy nổi. “Jean –” Một kiếm sĩ khác hét lớn một tiếng, dùng đấu khí chém một kiếm trên đầu thiết giáp thú, nhưng chỉ lưu lại được một đường vết tích màu trắng. Lực va chạm bắn ngược lại đem hổ khẩu* hắn đánh rách tả tơi, máu tươi chảy ròng. Hai pháp sư không ngừng niệm chú ngữ, hỏa diễm, băng tiễn cùng phóng ra, đánh tới thiết giáp thú. *Hổ khẩu: chỗ tiếp nối giữa ngón cái với ngón trỏ “Các ngươi biết đường ra khỏi rừng rậm ma thú không?” Quyết định xong Israel tiến lên hỏi. “Nếu các ngươi có thể mang ta ra ngoài, ta có thể suy xét giúp các ngươi.” Nữ ma pháp sư nhát gan vốn không ngừng khóc kia, nghe được có người hỗ trợ vội vàng trả lời: “Chúng ta biết, chúng ta có thể mang ngươi ra ngoài.” Nhận được câu trả lời thuyết phục, Israel không kéo dài, thừa dịp kiếm sĩ hấp dẫn lực chú ý của thiết giáp thú, lắc mình tới bên cạnh thiết giáp thú. Bởi vì chiều cao không đủ, hắn vọt người nhảy lên đen chủy thủ cắm vào sau gáy thiết giáp thú, cũng nương theo tư thế rơi xuống mở rộng vết thương ra. Bị đâm bị thương thiết giáp thú rít gào một tiếng, trên người nổi lên một vòng sáng màu vàng đất, trên cổ bị một tầng đất cứng rắn bao trùm, ngăn trở phần lớn lượng máu đang dũng mãnh phun ra. Israel vừa rơi xuống đất, lập tức nhảy sang bên cạnh. Sau đó hô: “Hỏa hệ ma pháp sư công kích vào miệng vết thương trên cổ nó, băng hệ ma pháp sư có thể đông cứng chân giữ nó lại hay không? Kiếm sĩ tận lực đánh văng thổ giáp trên cổ nó.” Vừa rồi thời điểm hắn quan sát liền phát hiện, mấy người này sức chiến đấu đều không tệ, chỉ là thiếu kinh nghiệm thực chiến. Kiếm sĩ là người đầu tiên phản ứng lại, đồng thời lúc né tránh, đại kiếm một phen hung hăng chém vào cổ thiết giáp thú. Nam pháp sư phóng ra liệt diễm, từng đạo bắn thẳng đến cổ thiết giáp thú. Băng hệ nữ pháp sư sắc mặt đỏ hồng, sau đó cắn răng một cái nói: “Ta đông lạnh không giữ nổi nó.” “Vậy thì công kích.” Israel vừa nói một bên tránh né công kích của thiết giáp thú, hiện tại thiết giáp thú chỉ nhận định một mình hắn, bởi vì hắn đã tạo mấy vết thương trên người nó. Thiết giáp thú thân hình khổng lồ, động tác không phải thực linh hoạt. Mà Israel thắng ở động tác linh hoạt, hắn vẫn luôn đảo quanh thiết giáp thú, bắt lấy cơ hội liền mạnh mẽ đâm nó một đao, đánh không chết nó cũng muốn mài chết nó. Theo số vết thương càng ngày càng nhiều trên người thiết giáp thú, sắc mặt ma pháp sư cùng kiếm sĩ cũng càng ngày càng tái nhợt. Đúng lúc này Israel tìm được cơ hội, lại ở cùng vị trí sau gáy thiết giáp thú hung hăng vung một đao, máu đỏ tươi mạnh mẽ phun ra, thiết giáp thú giãy dụa vài cái té trên mặt đất. Nhìn thấy nguy hiểm giải trừ, ma pháp sư cũng sắc mặt tái nhợt ngã ngồi trên mặt đất, kiếm sĩ thu lại kiếm khí thở hổn hển. “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, mùi máu tươi sẽ dẫn tới ma thú khác.” Israel nhìn mấy người chật vật khẽ nhíu mày, cảm giác chính mình đây là tìm mấy cái trói buộc. Mấy người gật gật đầu, nữ pháp sư kia cố hết sức đi đến trước mặt thiết giáp thú, tiếp theo chỉ thấy thiết giáp thú biến mất tại chỗ. Israel cảm giác được sóng năng lượng trên người nàng là truyền ra từ chiếc nhẫn trên tay, cảm thấy sáng tỏ. Xem ra mấy người này thân phận không đơn giản, vậy mà có nhẫn không gian. “Lệ Na, ngươi còn không mau trị liệu cho Jean.” Nam pháp sư thấy nữ pháp sư nhát gan kia lâu như vậy mà còn chưa trị liệu cho Jean, thời điểm bọn họ liều mạng cũng chỉ đứng một bên run rẩy, trong lòng có chút chán ghét. “Được ~~, được.” Có lẽ là cảm giác được ác ý trên người đồng bạn, nàng vội vàng đi đến bên cạnh Jean, hai tay tụ tập ánh sáng lam sắc, dùng thủy hệ ma pháp trị liệu cho hắn. Thuật trị liệu thủy hệ tuy rằng không bằng quang minh hệ, thế nhưng vẫn là rất hữu dụng. Nam pháp sư đi đến trước mặt Israel, nhìn người giấu mình trong áo choàng đen, mang theo mặt nạ đem chính mình giấu đến cẩn thận. Hắn cao chỉ có 1,5 thước, nghe thanh âm vẫn chỉ là đứa trẻ, hơn nữa trong chiến đấu vừa rồi không cảm nhận được một chút ma pháp hoặc đấu khí trên người hắn, toàn thân đều lộ ra một cỗ cảm giác thần bí. “Chào ngài! Ta là đội trưởng tiểu đội lính đánh thuê này, ta gọi là Lanny, kiếm sĩ bị thương tên Jean, một người nữa là Vincent, băng hệ ma pháp sư là Kì Lỵ Á, thủy hệ pháp sư là Lệ Na. Ta thay mặt mọi người cảm tạ ân cứu mạng của ngài, xin hỏi xưng hô với ngài như thế nào?” “Alvin, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây.” Nhìn thấy bọn họ dây dưa, Israel có chút hối hận. Hắn liền dẫn đầu rời khỏi nơi này. Lúc này thương thế của Jean giảm bớt rất nhiều, được Vincent đỡ, đi theo phía sau Israel, Lệ Na gắt gao đi cùng bọn họ, Lanny cùng Kì Lỵ Á đi ở cuối cùng cảnh giác. Suy xét đến thể lực cùng thương thế của bọn họ, Israel tìm được nơi để ẩn nấp đoàn người mới dừng lại nghỉ ngơi. Lúc này nữ pháp sư gọi Lệ Na ngược lại thực tích cực, đội ngũ vừa dừng lại liền lập tức xử lý vết thương cho mọi người. Thẳng đến khi tất cả mọi người đều được trị liệu xong, mới cẩn thận nói: “Lanny học trưởng, Kì Lỵ Á tỷ tỷ, Jean ca ca, Vincent ca ca thực xin lỗi, ta ~~ ta thực sợ hãi, cái gì cũng không giúp được.” “Không có việc gì, nhưng về sau phải dũng cảm chút biết chưa?” Kì Lỵ Á ôn nhu sờ sờ cái đầu hồng sắc của nàng, cười cười cũng không để ý. “Lệ Na, lần này bỏ qua, về sau chúng ta sẽ không cùng ngươi tổ đội nữa. Nếu không phải ngươi thét chói tai khiến thiết giáp thú chú ý, chúng ta cũng sẽ không như vậy, còn khiến đội trưởng đem ma pháp quyển trục lôi hệ cấp sáu trân quý ra dùng.” Vincent có chút tức giận nói, lần này bị thương nghiêm trọng nhất chính là hắn cùng Jean. Israel vừa nghe liền vui vẻ, này thật đúng là không sợ đối thủ giống như lang, chỉ sợ đồng đội y như trư. Bất quá vừa nghĩ đến nữ nhân này hiện tại coi như là đồng đội của hắn, hắn lại cười không nổi. “Sau khi trở về ta nhất định sẽ trả cho Lanny học trưởng ma pháp quyển trục giống vậy.” Lệ Na hai mắt đẫm lệ mông lung, đáng thương hề hề nói. “Này không phải vấn đề quyển trục, chỉ là ngươi như vậy, chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ bị ngươi hại chết, nhát gan cũng đừng đến rừng rậm ma thú mạo hiểm, miễn cho hại người hại mình.” Khi ở trường học Jean còn cảm thấy Lệ Na xinh đẹp khả ái, thực lực cũng tàm tạm, ai biết thật sự gặp được nguy hiểm thì chỉ biết khóc. “Người ta không phải cố ý mà.” Lệ Na bắt đầu thút tha thút thít khóc lên. Kì Lỵ Á thấy bộ dáng của nàng có chút đáng thương, muốn an ủi, nhưng lại cảm thấy lời của Jean cùng Vincent cũng không sai, nhất thời có chút khó xử. “Được rồi, đừng nháo nữa, hiện tại quan trọng nhất là an toàn trở về.” Lanny nhíu mày, lần này đi ra rèn luyện thật sự rất thất bại, về sau lựa chọn đội viên nhất định phải cẩn thận. Lanny vừa lên tiếng, mấy người kia liền trở nên yên tĩnh. Xem ra Lanny khí chất cao quý, trong cảm nhận của bọn họ có địa vị nhất định. Israel thấy bọn họ ồn ào xong, mới nói: “Từ nơi này đi ra ngoài, còn cần bao nhiêu thời gian?” “Khoảng nửa ngày.” Lanny nghĩ nghĩ liền trả lời. “Vậy tốt, nắm chặt thời gian nghỉ ngơi, tranh thủ hôm nay có thể đi ra ngoài.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]