Một hàng ba người hấp tấp tới phòng bệnh, Kiều Úy Dân đang cùng bác sĩ nói cái gì đó.
"Bác sĩ Vương, lúc trước anh nói bệnh này có cơ hội chữa khỏi, hiện tại chúng tôi đã tốn nhiều tiền như vậy, mạng của vợ tôi cũng sắp không giữ được, bệnh viện các người chẳng lẽ không cho chúng tôi một lời giải thích sao?"
"Anh Kiều, tôi cũng chỉ nói là có cơ hội, không nghĩ tới bệnh tình chuyển biến xấu nhanh như vậy, dù sao thể chất của mỗi người không giống nhau." Bác sĩ ở một bên giải thích.
"Tôi mặc kệ, trong nhà vẫn còn thuốc của anh kê, những loại thuốc đó đều là nhập khẩu, hiện tại bà ấy không thể uống nữa,những thuốc đó anh phải cho tôi trả lại!" Trong lòng Kiều Úy Dân biết bệnh viện sẽ không bồi thường, nên hắn yêu cầu trả lại thuốc.
Những thứ thuốc nhập khẩu đó động một chút là hơn một ngàn tệ, trong nhà chất đống nhiều như vậy, nếu có thể được mua lại, tự nhiên là có thể kiếm được chút đỉnh.
"Vậy......Được rồi, anh về nhà đem số thuốc chưa dùng đến mang lại đây, tôi sẽ giúp anh xử lý......"Bác sĩ Vương chỉ có thể nói như vậy.
Bác sĩ Cam lắc lắc đầu rồi đi qua.
"Anh Kiều phải không? Là như thế này, tôi đã xem qua phương thuốc của con gái anh, tuyệt đối hữu dụng, anh xem bây giờ có nên đi lấy thuốc hay không......" Bác sĩ Cam nói.
"Có ý gì?" Kiều Úy Dân có chút khó hiểu.
Cảnh Vân Chiêu chính là một đứa con hoang mỗi ngày đều ngốc ở nhà không ra khỏi cửa, cô phương thuốc của nó có thể dùng sao? Đây không phải trò cười chứ!
"Ý tứ rất đơn giản, người bệnh được cứu rồi, chỉ cần các anh dựa theo phương thuốc này bốc thuốc uống, thì có khả năng sống tiếp......" Bác sĩ Cam tiếp tục giải thích.
Nhưng lời này vừa thốt ra, Kiều Úy Dân lại cau mày.
Một lát sau, cuối cùng cũng mở miệng: "Đây là phương thuốc của Cảnh Vân Chiêu đúng không?"
"Đúng vậy." Bác sĩ Cam cũng không phủ nhận.
"Nếu như vậy tôi không đồng ý!" Kiều Úy Dân lãnh đạm nói một câu, lại nói tiếp: "Bác sĩ mấy người, một khắc trước còn nói không cứu được, chúng tôi cũng bắt đầu chờ chết rồi, anh lại đem tới một phương thuốc, vẫn là phương thuốc do con gái chúng tôi đưa cho, nếu đã như vậy không bằng chúng tôi ngay từ đầu để cho con gái tôi chữa trị?! Hơn nữa, nó chỉ là một tiểu nha đầu, còn chưa thành niên, phương thuốc của nó vạn nhất xảy ra vấn đề gì các người có thể phụ trách sao!?"
"Bệnh nhân đã như vậy, dù tệ hơn nữa cũng không thể tệ thêm được, không bằng thử một lần......" Bác sĩ Cam không nghĩ tới bệnh nhân lại phiền phức như vậy.
Ngày thường đều là những bệnh nhân đó đến cầu ông kê đơn thuốc, đây vẫn là lần đầu tiên ông phải cầu xin người khác như vậy.
"Thử? Dựa vào cái gì phải thử! Vợ của tôi chịu khổ nhiều như vậy cuối cùng có thể giải thoát rồi, các người còn muốn bà ấy đến chết cũng không được yên bình sao?! Hơn nữa......Bác sĩ Vương, anh là bác sĩ chữa trị cho vợ tôi, hiện tại lại nhảy ra một lão già là chuyện như thế nào?" Kiều Úy Dân lại nói.
Bác sĩ Vương kia là một bác sĩ trẻ tuổi, sau khi du học xong liền trở về, tiền đồ vô lượng, lúc này cũng có chút không vui.
Rốt cuộc bệnh nhân này đã bị anh phán tử hình, nếu bị người khác cứu sống, sau này bảng hiệu của anh không phải sẽ bị đạp xuống hay sao?
"Bác sĩ Cam, cháu tôn trọng ngài là trưởng bối, nhưng mà...... Ngài như vậy có phải hay không có chút không hợp quy củ? Hơn nữa nếu như người nhà đã nói không cần, nếu cứ tiếp tục kiên trì hẳn là không tốt lắm đâu?" Bác sĩ Vương cười nói.
Bác sĩ Cam nghẹn một bụng tức giận, chưa từng gặp qua người nhà không nói lý như vậy.
Ông Cam Tùng Bách ở bệnh viện này cũng là nhân vật có uy tín danh dự, nếu đã xác định phương thuốc có thể cứu người, lại còn bị bác bỏ như giày rách!
Hơn nữa, ông sống đến từng này tuổi, mắt nhìn người vẫn là không sai.
Kiều Úy Dân này là không tin phương thuốc có thể cứu người sao? Không, rõ ràng chính là không muốn cứu người mà thôi!
Ông là người có tâm với nghề y, nhưng nếu đối phương không muốn, ông còn có thể làm gì?
Tức khắc, ông thở dài một hơi, quay đầu ra khỏi phòng bệnh, trước khi đi còn nhìn Cảnh Vân Chiêu một cái, nói: "Cô gái nhỏ, nếu cha cháu đã không muốn trị ta đây cũng không có biện pháp, ta xem cháu vẫn nên nhận mệnh đi."
Cảnh Vân Chiêu gật gật đầu: "Cháu đã hiểu, cảm ơn Bác sĩ Cam."
Như vậy, nếu cô đã có ý tốt ra tay trợ giúp, đối phương không nhận, vậy cùng cô cũng không có quan hệ gì nữa, từ nay về sau cô không nợ nhà họ Kiều bất cứ thứ gì, giờ nên đến lượt cô đòi nợ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]