Hôm nay hắn đã gọi, Mục Dục Vũ ba mươi tuổi, gọi tên một người phụ nữ cùng tuổi, hắn đột nhiên tựa như trải qua một đại tuần hoàn, trở lại thời điểm nguyên sơ trước đây.Tên Nghê Xuân Yến  được gọi, cô liền quay đầu lại, kinh ngạc trừng mắt to.” 
Nghê Xuân Yến ở trong lòng hắn không khóc bao lâu, bởi vì cô nhanh chóng phát hiện hai người tựa vào nhau thật sự không ổn, cô bắt đầu giãy dụa, cô càng giãy dụa, Mục Dục Vũ càng không chịu buông tay, tựa như một trận đấu thể thao,  hai bên thi đấu bất giác chìm vào cuộc cạnh tranh, tấc đất cũng không cho, dường như  chỉ lơ là chút xíu, thì sẽ thua. Nghê Xuân Yến là người làm việc nặng, cánh tay không giống những người phụ nữ bình thường không có lực, nhưng dù vậy, cô cũng không phải là đối thủ của Mục Dục Vũ.Tay  Mục Dục Vũ càng siết chặt , hắn không cố ý đã sử dụng kỹ năng được học, hắn không nghĩ  nhiều như vậy, hắn cũng chỉ là có cảm giác, người phụ nữ này đẩy hắn, muốn rời đi, nhưng mà hắn không muốn cô rời đi, hắn vì cô hành động bướng bỉnh mà giận dữ, hắn không rõ vì sao như vậy? Người phụ nữ này rõ ràng có thể  yên lặng, mềm mại tựa vào trong lòng hắn, nghe hắn an bài là tốt rồi. 
Nhưng Nghê Xuân Yến không muốn. Cô đau ai u ra tiếng, Mục Dục Vũ  lúc này mới phát hiện tay siết chặt, hắn vội vàng buông ra cánh tay, Nghê Xuân Yến liền như con thỏ giống nhau vội vã lùi lại, cách hắn ba 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-song-song/756689/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.