Mục Dục Vũ ngơ ngác đứng ở cạnh cửa, ở cách đó không xa, vây quanh bàn tròn, trong giấc mơ của hắn có đầy đủ không thiếu người nhà của hắn, vợ, đứa nhỏ, Tiểu Bạch ngốc, còn có người bọn họ vây quanh , mẹ của hắn. 
Ai cũng đều có, bọn họ đều ở đấy, đều ở nơi mà hắn nhìn thấy được. 
Nước mắt của hắn đột nhiên liền chảy xuống.” 
Ngày hôm đó đưa tang Mục Giác thời tiết tốt ngoài dự kiến , vào cuối thu, bầu trời xanh xanh với làn da lướt nhẹ mơn man trên làn da, không một bóng mây, ánh nắng ấm áp, áo khoác màu đen siết ở trong tay trở nên vô ích, có cảm giác như đang ở trong ngày hè. 
Mục Dục Vũ vẫn đang phát sốt, bác sĩ gia đình đã khám cho hắn một lần, nhưng tình huống vẫn chưa chuyển biến tốt, cả ngày hắn cảm thấy tâm trí choáng váng, giống như có ai đó cứ liên tục rót nước vào đầu hắn, từng bước đi đều nặng trịch , trên cổ đã không chịu nổi gánh nặng. 
Nhưng không có cách gì, trường hợp này dù thế nào hắn cũng không thể vắng mặt được, Tôn Phúc Quân và trợ lý Lâm mỗi người một bên, cẩn thận theo bước , tùy thời điểm dè chừng đến khi hắn đi không nổi nữa thì đỡ một phen. 
Nhưng ngài Mục toàn bộ hành trình đều cắn răng không để cho người ta chạm vào hắn một chút, hắn kéo hai cái đùi đi về phía trước , thời tiết ấm áp lướt qua đầu, có những đốm sáng trước mắt hắn, miệng khô lưỡi khô, bước chân lâng lâng, nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-song-song/756681/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.