Mục Dục Vũ đột nhiên nở nụ cười, cảm thấy người phụ nữ này tuy nói linh tinh, nhưng kì lạ , hắn chỉ là muốn cười, giống như bị cô chọc vào huyệt ngứa. Thì ra phụ nữ không có mắt thẩm mỹ cũng không khiến người ta chán ghét như vậy, ngược lại, nó lại mang theo hơi thở cuộc sống, đó là, năm này qua năm khác, ngày qua ngày , trong sự hối hả của củi gạo dầu muối, tình cảm đó vẫn cháy âm ỉ.” 
“Ông xã, anh xem em mặc cái này được không?” Nghê Xuân Yến khoa tay múa chân đưa tay xoay xoay cái váy hoa, đối diện với gương đổi tới đổi lui, cười hì hì nói, “kiểu dáng này thật mốt , bên ngoài mấy khu thương mại bán chẳng dưới một ngàn đâu, anh đoán xem em mua bao nhiêu? Haiz, anh đừng có đọc báo nữa, anh cũng nên nhìn xem bà xã của anh nha.” 
Cô cố ý khiến mình nói ra giọng nũng nịu làm cho Mục Dục Vũ bất giác rùng mình, hắn cố mà đưa tầm mắt từ trên báo rời khỏi, liếc mắt một cái qua cái váy hoa cô cầm trong tay, kết luận đó là cái váy nhái từ hàng cao cấp, in màu sắc đục ngầu, vải dệt và may cũng rẻ tiền, phỏng chừng mặc cũng sẽ không thoải mái. 
Nhưng Nghê Xuân Yến vui vẻ phấn chấn, ồn ào giống như mới chiếm được đồ tốt: “Em chỉ mua có tám mươi tệ nha, ngay bên phố mua sắm, giống nhau như đúc, nhưng giá rẻ hơn nhiều!” 
Mục Dục Vũ không nói gì, khi hắn trở về nhà, liền có dự cảm đêm nay sẽ mơ giấc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-song-song/756675/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.