“Time to say goodbye 
Places that I ‘ve never seen or 
experienced with you 
now I shall 
I ‘ll sail with you 
upon ships across the seas 
seas that exist no more 
I ‘ll revive them with you.” 
Giấc mơ lần này thật viên mãn, giống như một bộ phim truyền hình, thời gian địa điểm nhân vật sự kiện, tất cả các yếu tố này đều hoàn chỉnh, thế cho nên khi Mục Dục Vũ tỉnh lại, tự đáy lòng có chút cảm thấy mãn nguyện khi”Vui vẻ khi hoàn thành một việc”. 
Ở trước đầu giường hắn dường như còn thoang thoảng hương vị bữa tối trong giấc mơ; thân thể hắn dường như cũng còn có thể cảm nhận được tiểu Phỉ Nhiên tựa vào, mang lại cảm giác tiếp xúc ấm áp; hắn nhắm mắt lại, lại có thể mường tượng được bộ dạng tươi cười ngọt ngào khó lẫn của Nghê Xuân Yến; còn có thể nhớ lại chính xác giọng nói líu ríu ngây thơ của hai người Tiểu Bạch ngốc và đứa nhỏ tranh cãi không thôi. 
Nhưng đây cũng không phải là thật , bao gồm trong giấc mơ gặp lại máy quay đĩa kiểu cũ, hay bức tranh thêu mà mẹ hắn giữ lại, cũng không phải là thật . 
Hắn rất hiểu rõ về chuyện này. 
Nhưng cùng lúc đó, hắn đối với sự hiểu rõ lại chẳng nói lên cảm giác, giống như cổ họng mắc cái gì vậy, đè nén khó chịu. 
Ngay cả công ty lại thành công trong việc thu mua cũng không thể làm hắn vừa lòng, liền ngay cả làm Diệp thị cổ phiếu sa sút, sắp sửa phá sản, cũng không thể làm hắn có cảm giác thành công. 
Những chuyện đó đều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-song-song/756672/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.