Cảm kích là loại tình cảm xa lạ. 
Ít nhất ở trong cuộc sống hắn từ trước đến nay, sẽ không có người phụ nữ nào thân mật với hắn, nói với hắn rằng họ cảm kích. 
Đây là chuyện mà Mục Dục Vũ có thể khẳng định. 
Thời niên thiếu, toàn bộ sự quan tâm của hắn đều dành cho sự nghiệp, thời gian để dành cho hẹn hò không bao nhiêu. Ở Mĩ nhiều năm cũng chỉ có một người bạn gái da trắng, đối phương chịu đựng hẹn hò với hắn được ba tháng sau đó liền nhất quyết đá hắn, bởi vì không có người phụ nữ nào cam tâm tình nguyện chỉ vì muốn ăn cơm với bạn trai mà phải giành giật từng giây, tận dụng mọi thứ, y hệt như chiếc đồng hồ báo thức, thời gian vừa đến, lập tức phải hành động. 
“Mục, anh không nên như vậy, anh hoàn toàn không hiểu nên hưởng thụ tình yêu cuộc sống là thế nào.” 
Mục Dục Vũ kỳ thật đã không nhớ rõ bộ dáng bạn gái hắn, lưu lại ấn tượng là cô ta thích mặc đồ màu trắng, nhất là áo somi rộng thùng thình, ngẫu nhiên cũng giống đàn ông đôi khi hút thuốc. Không phải Mục Dục Vũ không thích cô ấy, nhưng cái giai đoạn này, hắn ngay cả một giây đều hận không thể biến thành hai giây để dùng, làm sao có tâm tư dừng lại yêu đương vớ vẩn? 
Hắn nghĩ cô gái kia hẳn là xuất thân từ giai cấp tư sản, từ nhỏ sinh trưởng ở đế quốc Mỹ này, người mẹ đánh con mình cũng bị hầu tòa, nào biết đâu hắn đã trải qua chuyện gì? Cô ấy căn bản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-song-song/756668/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.