Hai tuần lễ sau đó, Mục Dục Vũ đều lạm dụng chức quyền, mang thức ăn Tôn Phúc Quân đưa về tay mình. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn không muốn đi tìm tòi nghiên cứu ảnh hưởng của mục đích này, thầm nghĩ dựa vào tâm nguyện bản thân , hắn cho ra lí do thoái thác là khó có được cảm giác ngon miệng như vậy, tuy rằng tay nghề Nghê Xuân Yến không được tốt lắm, nhưng so với bụng đói và tình hình bình phục, những điểm nhỏ nhặt ấy có thể bỏ qua. 
Như một sự cân bằng, hắn luôn bảo toàn cách chọn lựa bốn lấy ba , lúc thì hắn soi mói cá hấp, lúc thì hắn lại chê món thịt bò có mùi hành, hành gừng không đủ mùi, nhãn hiệu dùng làm nước tương không phải nhãn hiệu hắn thích; nhìn đến cà rốt hắn bảo nấu như vậy thì còn gì dinh dưỡng, ăn rồi căn bản cũng không hấp thu được nguyên tố vi lượng nào; nhìn đến cháo thịt băm tảo biển hắn sẽ nhíu mày ghét bỏ tảo biển không đủ mùi, ốc khô quá nhỏ, thịt băm không đủ nhuyễn. 
Cứ việc mọi lúc soi mói, lại không ảnh hưởng đến việc hắn thèm ăn, dường như lời nói chanh chua trở thành một loại mù tạt không thể thiếu lúc ăn cơm. Có đôi khi nói thật sự khó nghe, ngay cả trợ lý Lâm đứng bên cũng đều cảm thấy thẹn đỏ mặt, nhưng tính tình Tôn Phúc Quân rất tốt vẫn cười, đánh giá ánh mắt của hắn, kính sợ giảm bớt, nhưng khoan dung và thông cảm lại tăng nhiều. 
Tôn Phúc Quân mang theo bản tính chân chất của người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-song-song/254910/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.