Hắn không phải ở trong phòng của mình, cũng không phải ở bất cứ căn phòng mà hắn cảm thấy quen thuộc, dưới thân hắn đè nặng một cô gái, cô gái kia rõ ràng là người mà hắn quen biết đã nhiều năm, hắn thề, mặc dù trước đi mơ màng chìm vào giấc ngủ còn nhớ đến tên của cô, nhưng hắn chưa bao giờ có thể nghĩ đến việc hắn cùng cô gái này tiếp xúc thân mật như vậy, bởi hắn là Mục Dục Vũ. 
Ngẫu nhiên nhớ tới một chút chuyện cũ, mặc dù đôi khi cũng day dứt, nhưng đây tuyệt đối là những biểu hiện tuyệt hạn nhất mà hắn có thể có, người đàn ông tên Mục Dục Vũ này bất kể như thế nào, cũng sẽ không cho phép mình cùng cô gái như Nghê Xuân Yến dây dưa không rõ. 
Ai có thể đến nói cho hắn chuyện này là thế nào? Đã xảy ra cái gì? Cô ấy vì sao ở trong này? 
Khi Mục Dục Vũ sững sờ, cô gái kia nhanh tay liều mạng chọc chọc bên hông của hắn, dưới eo vừa đau vừa ngột, Mục Dục Vũ không khỏi buông tay lỏng . Cô gái đẩy hắn ra, tay không ngừng chọc, nằm xuống cọ vào cổ hắn vội vàng nói: “Ông xã chết tiệt, cho dù em không đúng, không nên thừa dịp anh còn chưa tỉnh ngủ mà chạm vào anh, anh cũng không thể đè mạnh em như vậy nha. Con mẹ nó không đau sao được , còn dám như vậy, bà đây chọc gãy thắt lưng anh!” 
Mục Dục Vũ sống ba mươi năm, lần đầu trợn mắt há hốc mồm, hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thịt nơi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-song-song/254900/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.