Có lẽ mỗi một người như Mục Dục Vũ đều đã trải qua thời kỳ trưởng thành như vậy: Trong một khoảng thời gian cụ thể, người hắn đầy những gai nhọn, trái tim đầy ấp những thối nát rác rưởi, chẳng ai thèm quan tâm hắn ta toàn thân bốc mùi, chỉ hận không ai mang được hắn quan sát tường tận dưới kính hiển vi, không buông tha cho bản thân dù chỉ là một vấn đề tí xíu. 
Mục Dục Vũ khi đó, vừa mới thoát khỏi năm những kinh nghiệm đầy khó chịu, gặp được được người tốt tình nguyện nuôi dưỡng hắn, đi đến một thành phố khác tiếp nhận giáo dục một lần nữa, xem ra hắn cũng là người khá may mắn và có cuộc sống hạnh phúc. 
Nhưng không một ai biết, thiếu niên mười sáu tuổi ngoại hình bảnh bao, dưới đôi mắt bàng quang đã chứa đựng sự hiểu biết kiên định thấu đáo về biến đổi lòng tốt của con người. Hắn mang theo ánh mắt như vậy, thờ ơ lạnh nhạt khác hẳn những cô gái chàng trai cùng lứa tuổi đầy lãng mạn, không rành chuyện đời. Hắn quan sát những con người luôn làm chuyện ngu xuẩn này, lãng phí thời gian; đương nhiên người đã trải qua trong cuộc hành trình đầy gian khổ cũng tránh không được cuộc sống tốt đẹp. Tại trường trung học trọng điểm tỉnh này, hầu hết các học sinh đều là như thế, đơn thuần đến nỗi khiến hắn nảy sinh thù hận, lại ngốc đến nỗi khiến hắn cảm thấy trái tim mình quá hèn mọn. 
Hai cảm xúc mãnh liệt cùng lúc nảy sinh đan xen, cuối cùng hội tụ đọng thành lửa giận, làm Mục Dục 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-song-song/254898/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.