Tô Ngữ nhìn xung quanh bãi đất trống, chợt nhớ ra trồng chanh dây cần có giá đỡ. Nghĩ vậy, cô đặt chiếc sọt xuống đất, quay vào phòng, cầm rìu bước ra ngoài. Khương Kỳ nhìn cái rìu trên tay Tô Ngữ, có chút không hiểu, “Cô muốn làm gì vậy?” “À. Tôi đi chặt một ít cây để đóng một cái khung.” Tô Ngữ nói. Khương Kỳ dừng lại, cùng Tô Ngữ đi ra ngoài. Không lâu sau, cả hai người lại cùng nhau quay về. Tô Ngôn đang ngồi ở trong sân, nhìn thấy Tô Ngữ với Khương Kỳ cùng nhau quay lại, hai người bọn họ, dưới tay ôm mấy thân cây, thì nhất thời mở to mắt nhìn. Sức lực của chị gái và anh rể khỏe quá, Tô Ngôn nhìn hai người, trong lòng không khỏi thở dài nói. Hai người đem cây ra bãi đất trống, dùng dao chặt sạch cành trên thân cây. Tô Ngữ dựng một thân cây, giơ hai tay lên cao, làm cho thân cây cao hơn mặt đất, lại dùng lực vừa đủ, để cố định thân cây, thân cây cũng sẽ cắm sâu vào lòng đất và đứng vững ở đó. Khương Kỳ và Tô Ngôn kinh ngạc trước hành động của Tô Ngữ. Khương Kỳ nhìn chằm chằm Tô Ngữ, ánh mắt nhìn càng ngày càng sâu, Tô Ngữ này dường như đã thay đổi quá nhiều. Tô Ngữ làm như vậy một lúc, sau khi cắm vài thân cây xuống đất. Thân cây thì đã xong, sau đó dùng những cành mỏng hơn, để nằm ngang trên thân cây, buộc nó bằng dây gai, như vậy một cái khung đã làm xong. Tô Ngữ trồng chanh dây dưới thân cây, quấn dây leo quanh thân cây. Cắt một vài đoạn mầm trên dây leo, rồi trồng chúng dưới khung. Cuối cùng, lại bí mật pha nước linh tuyền vào trong nước giếng, để tuới cho mầm cây. Tô Ngôn cùng Khương Kỳ cũng không nhàn rỗi, Khương Kỳ tìm cái mẹt lớn mới mua trước đó, rải nấm đã hái lên đó phơi khô, chỉ đợi ngày mai có nắng rồi đem phơi nắng. Bữa tối bọn họ ăn canh nấm, sau khi ăn xong ba người đi nghỉ ngơi sớm. Ngày hôm sau, sau khi ăn cơm xong, Tô Ngữ liền đưa Tô Ngôn đi theo Khương Kỳ lên núi, nhưng lần này, thay vì đi loanh quanh, thì chỉ hái nấm rồi trở về.
Sau khi hái như vậy, trong khoảng ba hoặc bốn ngày gì đó, những cây nấm bọn họ có thể tìm thấy trên núi, cũng đều được hái sạch. Mặc dù Tô Ngữ biết rõ, trong ngọn núi sâu khẳng định vẫn còn, nhưng cô không định đến đó. Dù sao thì cũng không cần, những loại nấm này, vào mùa này không có giá trị. Có quá nhiều nấm, phải nhanh chóng phơi khô, nhưng có quá nhiều, cái mẹt ở nhà lại không đủ, vì vậy Tô Ngữ chỉ có thể tìm một vài chiếc chiếu tre không dùng đến, đặt chúng trong sân, rồi để nấm lên. Thời tiết ngày càng ấm, nắng càng ngày càng gắt, sau bảy tám ngày, nấm đã được phơi khô. Vì lúc này trong nhà không thiếu tiền nên Tô Ngữ không vội mang ra thị trấn bán, mà cho nấm vào một cái túi rồi treo lên để cất đi. Sau nửa tháng, sân trong nhà đã thay đổi rất nhiều, các loại rau đều phát triển rất tốt, mặc dù cà chua và đậu vẫn chưa nở hoa nhưng cải bẹ và các loại tương tự đã có thể ăn được. Bên cạnh đó dưa hấu và dâu tây, những cây dưa hấu dây leo cũng đã dài bằng chân, chúng cũng đang phát triển rất tốt. Dâu tây đã nở ra những bông hoa nhỏ màu trắng, đó là vì, cứ cách vài ngày Tô Ngữ sẽ nhỏ vài giọt nước linh tuyền vào trong nước để tưới. Nhìn hoa nhỏ màu trắng, Tô Ngôn nhìn Tô Ngữ hỏi. “Chị ơi, dâu tây đã nở hoa rồi. Sao còn chưa đến lúc kết quả vậy?” Tô Ngữ cười gật đầu, “Hẳn là nửa tháng nữa, chúng ta có thể ăn dâu tây rồi.” Khương Kỳ là một người không chịu ngồi yên, mỗi ngày đều muốn lên núi đi săn, nếu không phải Tô Ngữ ngăn cản, thì hắn thậm chí mỗi ngày đều muốn đi. Ánh mắt Tô Ngữ cuối cùng rơi trên kệ phủ đầy dây leo, gần như bị dây leo màu xanh bao phủ. Tuy nhiên có rất ít chanh dây, lúc trước có một cây, vốn đã không dài, lại còn bị chặt thành nhiều đoạn rồi trồng trên mặt đất. Bây giờ nó đã phát triển rất tốt, nhưng vẫn chưa nở hoa. Tô Ngữ sợ Khương Kỳ nghi ngờ nên không dùng nước linh tuyền để tưới. Nhưng cũng không thành vấn đề. Tối đa là nửa tháng, Đợi đợt dâu tây đầu tiên chín, đến lúc đó cô sẽ có tiền. Đúng lúc Tô Ngữ đang nhìn dâu tây cười ngây dại, thì lại nghe thấy tiếng chuông lảnh lót vang lên. Vì bọn họ sống ở hơi xa cổng nên Tô Ngữ để Khương Kỳ lên trấn mua một ít chuông về. Đem chuông treo ở ngoài cổng lớn, để khi có người đến kéo chuông thì người trong sân sẽ nghe thấy. Chính vì đơn giản như vậy nên Tô Ngữ mới nghĩ tới.
Lúc này nghe thấy tiếng chuông vang lên, Tô Ngữ vẫn có chút khó hiểu, không biết là ai đến, Từ khi bọn họ xây sân, ngoại trừ Vương Trụ Tử tới hai lần, sau đó không có ai tới nữa. “Có phải là Vương Trụ Tử tới hay không? “Tô Ngôn nghe thấy tiếng chuông vang lên, lập tức vui vẻ cười nói, đứng dậy chạy về phía cổng. Tô Ngữ nhìn bóng lưng Tô Ngôn, trong mắt lóe lên vẻ yêu thương, Tô Ngôn cùng bọn họ sống ở đây, cũng không có bạn đồng trang lứa để chơi cùng. Bởi vì nghĩ rằng có thể là Vương Trụ Tử đã đến nên Tô Ngữ mới không đứng dậy, chỉ ngồi đó, đợi hai người bọn họ đi qua. Nhưng một lúc sau không thấy Tô Ngôn quay lại, mà lại nghe thấy một âm thanh mơ hồ của một nữ nhân. Tô Ngữ cau mày, không phải là Trụ Tử, vậy thì có thể là ai? Đứng dậy bước nhanh ra cổng, Tô Ngữ mới có thể nghe rõ là ai đang nói chuyện ở bên ngoài. “Tiểu Ngôn, nhìn thấy em khoẻ rồi, trong lòng chị thật sự rất vui, nếu đã như vậy, thì em cùng với chị và mẹ về nhà đi.” Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, Tô Ngữ nheo mắt lại, đi từ cửa nhỏ bước ra đi ra ngoài. Quả nhiên là Tần Liên đang nói chuyện ở bên ngoài, nhìn thấy Tô Ngữ đi ra, cũng cười chào hỏi với Tô Ngữ, “Chị cũng ở nhà à.” Tô Ngữ lạnh lùng nhìn cô ta, trầm mặc không nói. Thấy Tô Ngữ im lặng, bà Lý lập tức lớn tiếng hét “Tôi nói cô là cái đồ đáng chết, em gái cô đang nói chuyện với cô đấy, cô không nghe thấy à?” “Mấy người có chuyện gì?” Mặc kệ bà Lý hét lên, Tô Ngữ vẫn bình tĩnh hỏi. Tần Liên nhìn Tô Ngữ cùng Tô Ngôn, nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, nhìn không khỏi có chút ngu người luôn. Mặc dù Tô Ngôn và Tô Ngữ vẫn mặc bộ quần áo trắng đã giặt cũ, nhưng không còn đen và gầy như trước nữa. Nhìn Tô Ngôn kỹ hơn, không chỉ tăng cân, nhìn mập hơn rất nhiều, lại còn trắng ra nữa, cả người nhìn rất có sức sống, nghĩ tới lần trước gặp nhau, còn có bộ dạng ốm yếu mà? Lại nhìn Tô Ngữ, không chỉ có làn da trắng nõn thanh tú, xinh đẹp hơn rất nhiều, mà khí chất cả người cũng thay đổi. Trước kia Tô Ngữ rất phục tùng, không dám lớn tiếng, thậm chí là nhướng mắt nhìn người, nhưng bây giờ Tô Ngữ lại vô cùng tự tin, đối xử với cô và mẹ cô như người xa lạ, không quan tâm gì. Thấy vậy, trong mắt Tần Liên lóe lên tia ghen tị, người phụ nữ này không được mẹ dạy, cha cũng không cần, dựa vào cái gì mà càng ngày lại càng đẹp?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]