dị năng
"Được, ngày mai tôi sẽ mua về." Khương Kỳ đồng ý nói.
Nhìn trời, đã tới giờ làm cơm chiều rồi, Tô Ngữ đi vào phòng bếp.
Nhưng vừa mới đi vào phòng bếp, cô liền ngây cả người, giọng nói của Khương Kỳ vang lên phía sau “Tôi bắt được một con gà rừng, hầm đi, để Tiểu Ngôn bồi bổ thân thể.”
“Được.” Tô Ngữ đồng ý đi tới thớt.
Gà rừng đã được làm sạch, hơn nữa còn được chặt thành miếng nhỏ.
Tô Ngữ nhóm lửa lên, thêm một nồi nước, cho gà vào, rồi đun từ từ bằng lửa nhỏ, ngoài ra thì không làm gì khác hết.
Nếu có táo đỏ thì tốt rồi, lúc Tô Ngữ nhóm lửa còn đang suy nghĩ.
Trong khi hầm gà, Tô Ngữ lại nấu mì, đem cháo còn dư lại lúc giữa trưa đi hâm một chút, cơm chiều vậy là đã chuẩn bị xong.
Khi ba người ngồi ở nhà chính ăn cơm, so với buổi sáng náo nhiệt hơn không ít.
Trong một góc nhà chính, con mèo một lớn một nhỏ cũng đang ăn cơm.
Khương Kỳ đánh giá hai con mèo, mèo con màu trắng hẳn là mới vừa đầy tháng, thân mình còn không có lớn bằng bàn tay anh.
Con mèo lớn kia thì lại màu đen, đen bóng loáng luôn, thân thể to lớn, so với mèo nhà khác đều to hơn rất nhiều.
“Chị ơi, tiểu Hắc ở đâu ra vậy?” Tô Ngôn kỳ quái hỏi, sao một ngày mà nhặt được tận hai con mèo vậy?
“Tiểu... Hắc, là ai?” Tô Ngữ ngập ngừng hỏi.
“Chính là con mèo đen này đó. ” Tô Ngôn tự nhiên nói “Màu trắng gọi là tiểu bạch, màu đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-nong-nu-lam-ruong/1019197/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.