Người phụ nữ thở dài thương cảm nói: “Đúng vậy, hai đứa trẻ này thật đáng thương, mẹ mất sớm, cha còn…”
Nói đến đây, người phụ nữ lại thở dài, không nói nữa.
bà Mã cười khẩy, “Chị dâu, chúng ta về thôi”
Mặc dù đối tốt với chị em Tô Ngữ, nhưng bà không thể quản được chuyện của nhà họ Tô, muốn quản cũng không quản được.
Hai người nói đến việc khác rồi cùng nhau đi về phía thôn.
Tô Ngữ ôm con mèo con trên tay đi về sân, vừa đi vào giữa sân, cô đã thấy Tô Ngôn đang lo lắng nhìn mình.
“Chị, chị làm gì vậy?” Tô Ngôn sốt sắng hỏi.
Trong nháy mắt không còn thấy Tô Ngữ nữa, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi.
“Nhìn xem, đây là gì.” Tô Ngữ không trả lời câu hỏi của Tô Ngôn, mà ôm mèo con đến trước mặt Tô Ngôn.
“Mèo con?” Tô Ngôn ngạc nhiên nói: “Chị ơi, chị lấy nó ở đâu ra vậy?”
Cũng giống như Tô Ngữ, Tô Ngôn rất thích mèo. Lúc nhỏ hắn cũng muốn có một con, nhưng bà Lý lại không thích, cuối cùng không nuôi được.
"Chị vừa tìm thấy nó ở ngoài sân, không biết nó ở đâu ra. Em chơi với nó đi, chị đi lấy đồ ăn cho nó." Tô Ngữ nói xong đứng dậy đi tới phòng bếp.
tìm kiếm trong bếp một lúc, nhưng không thể tìm thấy bất cứ thứ gì cho mèo con ăn.
Nhìn sắc trời bên ngoài, hẳn là mới được một nửa buổi sáng, nấu cháo cho bữa trưa thì vẫn còn hơi sớm. Nhưng cũng không phải không được.
Tô Ngữ nghĩ vậy liền bắt tay vào nấu cháo.
Nấu cháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-nong-nu-lam-ruong/1019194/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.