Nếu không phải gương mặt trước mắt này vẫn giống như trước đây, hắn đã nghĩ là một người khác rồi.
Nghĩ vậy, Khương Kỳ trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, đứng bật dậy bắt lấy cổ tay Tô Ngữ, lạnh giọng hỏi,“Cô là ai?”
Tô Ngữ kêu lên một tiếng, nghi ngờ nhìn Khương Kỳ, nhìn thấy tia tàn nhẫn trong mắt hắn, thì hiểu được, hắn đang nghi ngờ mình.
“Tôi là Tô Ngữ”Tô Ngữ cười nói.
Ánh mắt Khương Kỳ càng thêm lạnh lùng hơn“Tô Ngữ trước kia, không giống cô của bây giờ”
“Tôi chỉ chết một lần, nên nghĩ thông mà thôi.”giọng điệu của Tô Ngữ có hơi trào phúng, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt.
Khương Kỳ nghe cô nói mà ngây cả người, là như vậy sao?
“Người nếu chết qua một lần, thì cũng sẽ thay đổi thôi, nếu không thì sống thế nào được?”
Khi Tô Ngữ nói, ánh mắt nhìn về phương xa, rõ ràng người đang đứng trước mắt Khương Kỳ, nhưng lại cho hắn một cảm giác không nắm bắt được.
Khương Kỳ chậm rãi buông tay Tô Ngữ, ngồi trở lại ghế đẩu.
Tô Ngữ xoa xoa cổ tay bị nắm tới đỏ bừng, nhìn Khương Kỳ không biết đang suy nghĩ gì đó, thúc giục nói “Anh ăn nhanh lên, nguội rồi thì ăn không ngon đâu.”
Khương Kỳ nhìn Tô Ngữ, thấy cô đã trở lại như bình thường, giống như người để lại ấn tượng vừa rồi không phải là cô vậy.
Cầm lấy cái muỗng múc một muỗng cơm, Khương Kỳ thoải mái ăn xong bữa cơm, tài nấu nướng cũng không tồi.
Tô Ngữ nhìn Khương Kỳ đang ăn nhanh, khóe miệng cong lên, người đàn ông này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-nong-nu-lam-ruong/1019182/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.