Edit: NguyetNhi
Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Băng từ trong trạng thái ngủ say dần dầntỉnh lại, lúc này, cảm giác đầu tiên của cô chính là đói, rất đói bụnglà đằng khác, giống như là đã mấy ngày cô chưa ăn gì vậy.
Không đúng, vốn dĩ đã nhiều ngày cô chưa ăn gì rồi.
Việc đầu tiên mà Lâm Băng làm khi mở mắt ra đó chính là tìm quyển sách cũmàu xanh lục ‘Có thể nói’ kia, cô dám thề rằng giọng nói mà mình ngheđược trước khi ngất xỉu chính là của ‘Quyển sách kỳ quái’ kia. Nhưng màLâm Băng đi tới đi lui vài lần, tìm kiếm từ bên trong lẫn bên ngoài mộtvòng, đều không có phát hiện ra quyển sách kỳ quái kia.
Cứ như vậy, lại qua nửa giờ.
Lâm Băng thực sự cảm thấy đói lả, lại nghĩ đến trong bụng trống trơn, nêncũng lười quản quyển sách bại hoại kia. Quyển sách cũ màu làm kia nhấtđịnh là đã trốn đi rồi, nhưng cô dám khẳng định nó vẫn còn ở bên trongkhông gian, nếu ‘Nó’ đã không nghĩ muốn xuất hiện trước mặt cô, cho dùcô có muốn tìm thì cũng không thể nào tìm ra được.
Nghĩ đến việcnày, Lâm Băng xoa xoa bụng đi đến bên bờ sông, cô cảm thấy bản thân trởnên gầy hơn trước rất nhiều. Thở dài một hơi, cô trực tiếp đi đến khohàng dưới mặt đất, đem những đồ ăn nóng hổi mà cô đã bỏ vào trong khônggian lúc trước lấy ra, trực tiếp ăn ngay tại đó luôn. Sau một hồi ănuống như hổ đói, cuối cùng cũng giải quyết xong cái bụng, sau khi ănxong, cô dù có ngu ngốc đến thế nào đi chăng nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-noi-tay/1371522/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.