Thời điểm Lâm Trạch Nam được Lưu sư phụ đỡ tới phòng khám nhỏ gần đó thì nhiệt độ trên người không có chỗ nào bình thường cả, cứ việc như vậy, toàn thân vẫn rất nóng, quần áo ẩm ướt dính ở trên người, da thịt từ trên xuống dưới đều tỏa ra khí nóng, nhìn vào làm cho người ta khiếp sợ. 
Lúc Lưu sư phụ đến phòng khám thì cửa đang đóng, tiếng mưa rơi đặc biệt lớn, ông phải gõ cửa một lúc lâu thì mới có người ra mở cửa. Mở cửa là một tiểu lão đầu hơn sáu mươi tuổi, hắn chính là thầy thuốc của phòng khám bệnh trung y này, nhưng mà có chuyện kể rằng, toàn bộ y quán này cũng chỉ có một mình hắn là thầy thuốc, còn có hai người học trò đang phụ việc. Tiểu lão đầu này họ Dư, hắn không thích tây y, cũng không thích người khác gọi hắn là bác sĩ, hoặc gọi hắn là Dư đại phu, hoặc là Dư đại sư, Dư lão nhân, Dư sư phụ đều được, nhưng không thể gọi hắn là bác sĩ Dư. 
Tuy rằng Dư lão nhân đã hơn sáu mươi tuổi, mặt dài, mắt nhỏ, nhưng mà cả người đặc biệt có tinh thần, còn có một đầu tóc đen dài không giống với độ tuổi, đầu tóc đen này là cái mà Dư lão nhân đắc ý nhất, hắc, toàn bộ mái tóc này đều do hắn tự tay bảo dưỡng, hắn gặp người liền khoe khoang đầu tóc đen này, nhất là những người hàng xóm xung quanh, một ngày có thể nghe hắn nói đến ba bốn lần. 
Lưu sư phụ cùng hắn cũng xem như là người quen cũ, Lưu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-noi-tay/1371517/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.