Mẹ Lâm cũng không ở nhà, không biết đã đi đâu rồi, đến điện thoại cũng không nghe.
Lâm Băng xuống lầu hỏi thím Chu, nhưng thím Chu lắc đầu nói không biết, Lâm Băng đành phải gọi điện thoại cho cha Lâm.
“Ba, mẹ đi đâu rồi, con gọi điện thoại mãi mà không thấy bà ấy nghe máy.” Lâm Băng lo lắng hỏi.
“Mẹ con đi qua bên nhà cậu con rồi, buổi sáng nay mới bay qua đó, bà ấy để cho ta nói với con, buổi sáng lúc ta ra ngoài vội quá, cho nên quên mất không nói cho con.” Ở đầu dây bên kia của điện thoại, giọng nói của cha Lâm nhẹ nhàng bâng quơ, suy nghĩ một lát, ông lại bỏ thêm một câu:“Hai tuần tới con không cần phải ra ngoài đường nữa, ngoãn nhoãn ở lại trong nhà đi, bây giờ bên ngoài không được an toàn.”
Lâm Băng nghe được lời nói của phụ thân thì sửng sốt trong lòng, mẫu thân đi qua bên nhà cậu, còn không có nói cho cô biết? Nhưng rốt cuộc là người cậu nào, cô có ba người cậu, mẹ là con gái út của ông ngoại, nên ở trong nhà luôn luôn được mọi người sủng ái.
Lâm Băng nghe phụ thân nói không cần phải đi ra ngoài, trong lòng giật mình nói:“Ba, không phải ông nội giúp con tìm một vị huấn luyện viên sao, con còn phải đi tìm người ta nữa, không phải con vẫn còn phải luyện tập sao?”
“Cũng chỉ có được mấy ngày, con có thể học được cái gì?” Giọng nói của cha Lâm nghiêm khắc còn hàm chứa một ít quan tâm, “Ta đã tìm cho con mấy người bảo vệ, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-noi-tay/1371513/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.