Bạch Lê Hoa, ngươi nhớ cho kỹ, đây đều là do ngươi thiếu nợ ta.
Ai làm tâm tình hắn khó chịu, thì hắn tuyệt đối sẽ không để cho người đó sống tốt, nhân tiện hại luôn cả nhà người đó.
Cả người Hiên Viên Văn Hoán tỏa ra làn hơi thở lạnh lẽo khiến người sợ hãi.
Đúng lúc này, Hiên Viên Thải hấp tấp xông vào nhà, “Hiên Viên Văn Hoán, rốt cuộc khi nào thì ngươi mới đi cứu ông nội của ta?”
Hiên Viên Văn Hoán cũng không trả lời, chỉ không chút để ý hỏi: “Sao rồi? Dược thiện làm xong chưa?”
Hiên Viên Thải theo bản năng nắm chặt tay, hỏi lại: “Ta hỏi ngươi khi nào thì đi cứu ông nội của ta?”
Nhìn đôi mắt như con thú nhỏ của hắn, Hiên Viên Văn Hoán thu hồi cây quạt, “Mặc Nhiễm, ta từng nói muốn đi cứu Hiên Viên Hồng sao?”
“Ngài không có.”
Quay đầu, mỉm cười trào phúng, “Ngươi nghe rõ chưa?”
“Vậy tại sao ngươi giữ ta ở đây?”
Hiên Viên Văn Hoán ngón trỏ chống cằm, giống như thực nghiêm túc suy nghĩ rồi mới mở miệng: “Ta thích dược thiện.”
Sau đó hắn lại cười, “Mà ngươi, là tôn tử của y thánh, từ nhỏ đã có thiên phú lạ thường, có bản lĩnh gặp qua là nhớ, chắc chắn sẽ học rất nhanh.”
Cho nên hắn để cho những người đó dạy nấu ăn?
Hiên Viên Thải nhìn mắt hắn, không nói tiếng nào xoay người bỏ đi.
Mặc Nhiễm trực tiếp chắn trước mặt hắn, dắt người trở về.
Hiên Viên Văn Hoán suy nghĩ một chút, “Không muốn làm cũng được, chỉ cần ngươi nói cho ta biết lão hổ chết như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757849/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.