Ở bên trong một nhã gian ở Thúy Hương lâu, lúc này Cát Lại Tử đang nín thở đứng chờ ở ngoài bình phong. 
Trong lòng thầm mắng: Nếu tên này thật sự có tiền thì cầm da hổ đi rồi, mua thì mua, không mua thì thôi, cần gì phải bắt hắn chờ ở nơi này chứ! 
Đây là tửu lầu vừa mới khai trương hai ngày trước, trang hoàng lịch sự tao nhã, đồ ăn rất tinh xảo là chỗ rất cao cấp. 
Hắn chính là thấy tửu lâu trang hoàng đẹp đẽ mới nổi lên tâm tư muốn thử vận khí. 
Vốn dĩ tiểu nhị ngăn hắn lại dưới lầu, nhưng không biết tại sao vừa nói đến da hổ liền mời hắn lên. 
Hắn đã đưa da hổ qua nhưng người ở phía sau bình phong vẫn không nói lời nào. 
Làm sao hắn không nóng nảy được chứ. 
Chờ mãi chờ mãi, cuối cùng cũng nghe tiếng của người ở phía sau bình phong: “ Da hổ này lấy ở đâu?” 
Cát Lại Tử gượng cười nói: “Chưởng quầy, da hổ này tất nhiên là săn được, ngươi không biết chứ lão hổ này rất dung mãnh nha! Gầm một tiếng là lá cây đều rụng xuống hết, nhưng chăng qua nhà của chúng ta mấy thế hệ đều là thợ săn nên có kinh nghiệm! Vậy nhưng cũng tốn rất nhiều sức đó!” 
Cũng không phải Cát Lại Tử muốn nói dối, mà bởi vì hắn sợ sau khi hắn nói thật thì người đó sẽ cảm thấy lấy được thứ này rất dễ dàng, muốn ép giá. 
Nam tử phía sau bình phong phát ra một tiếng cười khẽ. 
Cát Lại Tử cũng không rõ hắn có ý gì, do dự mở miệng:” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757833/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.