Lương Đại Lang trêu: “Vậy sau này ngươi có cùng chúng ta lên núi nữa không?”
“Lên lên lên! Sao ngươi nhỏ mọn vậy, một chút thua thiệt cũng không ăn.
Ngoài miệng Cát Lại Tử thì oán trách, nhưng trong lòng vui mừng, chỉ muốn chạy xuống núi đem khoe bào tử cho người khác xem, đây chính là con mồi hắn săn được, xem ai còn dám cười nhạo hắn làm mất mặt cha hắn nữa!
Hắn vừa nói vừa vô cùng đem dây thừng cột từ cổ bào tử vòng đến hai chân trước rồi thắt nút.
Trói như vậy thì bào tử không chạy thoát được, cũng có thể dắt nó đi, nhẹ nhàng hơn nhiều so với túm lỗ tai nó xách đi.
(LNT: Bào tử (袍子) -- kg biết là con gì luôn, nếu ai biết thì giải thích giùm m nhé)
Trói xong bào tử thì hắn ném hai con thỏ cho Bạch Lê Hoa, “Cầm đi, về làm một bữa ăn ngon!”
Còn con gà rừng kia thì hắn xách trên tay, thấy ai cũng khoe.
Xem dáng vẻ đắc ý của hắn, Bạch Lê Hoa nhịn không được hỏi: “Cát Lại Tử, đồ ngươi bắt được có thể bán giá tốt không?”
Mấy đồ ăn hoang dã này ở những trấn nhỏ ngoại trừ tửu lầu thì có rất ít người mua.
Nhưng trong tửu lầu đã có sẵn nguồn hàng cố định, người bình thường đem bán rất dễ bị ép giá.
Nếu không thì trong nhà cũng không nuôi thỏ và gà rừng bắt được lần trước đến bây giờ.
Cát Lại Tử vỗ bộ ngực bảo đảm, “Ngươi quên cha ta làm gì sao? Ta lại biết giá thị trường, những người đó nể mặt cha ta nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757819/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.