Mà Bạch Lê Hoa lại ở đây sắm vai cái dạng nhân vật gì.
Mấy ngày nay quan sát, người này trông bình thường nhưng lại không tầm thường, nhưng về bối cảnh thì hắn không có chút manh mối nào, chỉ có thể kéo dài.
Hắn không biết rằng ý tưởng của hắn cũng giống với ý tưởng của Bạch Lê Hoa.
Chẳng qua nàng đang vội vàng giải quyết vấn đề mấu chốt nhất – bạc.
Cũng may là nàng quen thuộc thảo dược, chỗ nào mọc cái gì nàng chỉ cần nhìn địa thế đi tới là sẽ có.
Không lâu sau đã hái đầy một giỏ.
Bạch Lê Hoa còn lén bỏ không ít vào trong không gian.
Dù sao thì mai đi chợ bán lấy tiền, có thể lấy nhiều hơn chút nào hay chút ấy.
Cát Lại Tử thấy nàng nghiêm túc tìm, hơn nữa tùy tay chạm vào một gốc cỏ là có thể nói tên của nó, không khỏi tò mò, “Béo nha, sao ta thấy ngươi cái gì cũng biết vậy?”
Tiết Thải và Lương Đại Lang dựng lỗ tai lên nghe.
Bạch Lê Hoa ngồi trên tảng đá thở dốc, “Ngươi không biết chứ, nhà cha mẹ đẻ ta tuy rằng không biết chữ, nhưng lại thích giả danh trí thức, nhà ta có thư phòng, ta rảnh rỗi thì vào xem, xem nhiều tự nhiên sẽ hiểu.”
Cát Lại Tử hưng phấn, “Ngươi biết chữ sao?”
Đi học viện, một năm tốn đến mấy lượng bạc.
Ngay cả nam tử trong nhà còn không bỏ tiền cho đi học được, huống chi là nữ tử.
Cô nương từ trong gia đình giàu có đi ra có khác.
Nghĩ đến người trong lòng, Cát Lại Tử lại cảm thấy mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757816/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.