Tuy Cát Lại Tử biết chính mình là cái đức hạnh gì, nhưng lúc này vẫn có chút xấu hổ, “Hắc hắc” cười hai tiếng liền muốn đổi chủ đề.
Nghĩ nghĩ, hắn thần thần bí bí nói, “Béo nha, ngươi nấu ăn thật không thể chê, hương vị so với Thúy Hương Lâu mới mở trong thị trấn còn ngon hơn.”
Bạch Lê Hoa làm bộ giật lấy đĩa cơm cháy sốt thịt trước mặt hắn đi, nhíu mày nói, “Nói chính sự.”
Cát Lại Tử nhanh tay giật lại, “Đừng đừng đừng, có chuyện gì từ từ nói.”
Bọn họ ăn cơm còn chừa cơm cháy, vừa khô vừa cứng, ngoại trừ lúc còn nhỏ sẽ thừa dịp trong nồi còn nóng giòn bẻ ra ăn một chút, còn lại đa số đều thêm nước vào nấu thành cháo cơm cháy, có mùi khét khét ăn cũng ngon, trước giờ không ngờ tới còn có thể làm thành món khác.
Nước sốt sền sệt thấm vào cơm cháy, ăn vào có một phong vị khác.
Quay lại việc chính, Lương Đại Nương nói, “Tình huống nhà chúng ta như thế nào ngươi cũng biết rồi, chúng ta thương lượng, muốn thuê một mẫu ruộng nước nhà các ngươi, tốt xấu gì người một nhà chúng ta cũng không phải đói chết.”
Cát Lại Tử thực khó xử.
Dựa theo tình cảm mà nói chắc hắn sẽ cho thuê.
Chưa nói chuyện khác, mấy năm nay, các cô nương xa gần chung quanh không ai nhìn trúng mình vì mình bị bệnh chốc đầu, bây giờ trong nhà Béo Nha gặp chuyện khó xử, hắn mà không giúp thì chẳng phải là vong ân bội nghĩa sao?
Nhưng chính hắn cũng chỉ có hai mẫu ruộng nước, mỗi năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757807/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.