Lý Tiểu Ngọc trốn phía sau Lương Nhị Lang không dám hé răng. 
Nhìn bộ dáng tức phụ của mình Lương Nhị Lang nhăn mày lại, giọng điệu cũng trở nên vô cùng không tốt: “Đại ca, ngươi làm gì đấy! Tiểu Ngọc chính là đệ tức phụ nhi đấy!” (em dâu ấy ạ) 
Ánh mắt Lương Đại Lang đảo trên người hai người, nhìn Lý Tiểu Ngọc chột dạ. 
“Vậy ngươi hỏi nàng một chút, lúc nãy nàng ta nói chuyện có coi mình là đệ tức phụ nhi không?!” 
“Lời này đâu phải chỉ có một mình Tiểu Ngọc nói, ai cũng nói như vây, huynh có bản lĩnh thì đi lấp kín miệng của người cả thôn đi.” Lương Nhị Lang nói, tức giận nhìn thoáng qua Bạch Lê Hoa đang ở bên cạnh Lương Đại Lang, lẩm bẩm, “Cũng không biết nàng rót cái mê dược gì cho huynh nữa.” 
Rõ ràng vừa xấu vừa béo, cả ngày không làm việc đàng hoàng, còn hung dữ, một nữ nhân mà đánh ngã ban am nhân, thấy thế nào như thế nào không thích hợp. 
Ngoại trừ nấu ăn khá ngon, còn lại chẳng có gì tốt. 
Nói nữa, giống như Lý Tiểu Ngọc nói, ở đâu có một người vừa khỏi bệnh liền sinh long hoạt hổ (mạnh khỏe),còn lấy được đồ mà không người nào lấy được, nếu không phải yêu nghiệt bám vào người thì còn có thể là gì nữa? 
Lương Nhị Lang hận không thể moi hết đồ ăn đã ăn ra. 
Âm thầm buồn bực, tâm đại ca hắn đã bị quỷ mê hoặc rồi. 
Nghĩ như vậy, hắn hung tợn trừng mắt liếc Bạch Lê Hoa. 
Nhận được ánh mắt cừu hận của Lương Nhị Lang, Bạch Lê Hoa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757766/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.