Trong lúc mọi người không chú ý, Bạch Lê Hoa xách tai Tiết Thải đi về, động tác thô bạo dã man.
Dọc theo đường đi, tiểu Tiết Thải tuy rằng đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng không dám phản kháng.
Nhưng tuy là lúc đầu có chút giận, nhưng sau khi mạnh bạo xách lỗ tai đi một đoạn đường, nàng nhớ đến chân hắn bị thương, lại đau lòng.
Bạch Lê Hoa buông lỗ tai Tiết Thải ra, nhìn chằm chằm hắn.
Nhìn hắn càng lúc càng chôn đầu xuống.
Sau một lúc lâu, nàng hỏi, “Đệ biết sai chưa?”
“Sai rồi.”
“Sai chỗ nào?”
Tiết Thải suy nghĩ một chút, thử thăm dò trả lời, “Đệ không nên chạy ra ngoài chơi.”
“Có còn cần đôi chân của đệ hay không? Đệ đi xuống như vây, miệng vết thương sưng mủ nhiễm trùng, tới lúc đó phải chặt hết cái chân của đệ, tới lúc đó đệ dùng tay chống để đi ha!”
Tiết Thải mở to mắt, kinh hoảng nói: “Đệ không dám nữa!”
Bạch Lê Hoa vừa lòng ngồi xổm xuống, ý bảo hắn leo lên.
Tiết Thải ngoan ngoãn nằm ở trên lưng, mặt dán vào áo nàng, khóe cong lên ý cười nhợt nhạt.
Nữ nhân này thật đúng là đánh lừa hài tử, rõ ràng không có thương tổn đến xương cốt, thịt thối rữa cũng đã bắt đầu héo rút, kéo một lớp vảy nhạt nhạt, chỉ cần hai ngày vảy sẽ dày lên, bên trong mọc ra thịt mới, làm sao sinh mủ được.
Chỉ có điều có người yêu thương thật tốt.
Bên kia.
Mặc Nhiễm nhìn chủ tử nhà mình đi phía trước, dựa vào kinh nghiệm sau khi đã đi theo bên người hắn nhiều năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757758/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.