Thời đại này, họp chợ đều hội tụ ở chỗ này, tùy ý tìm chỗ bày quán nhỏ, kéo dài đến tận cửa trấn, tiếng rao hàng hết đợt này đến đợt khác, người người chen chúc.
Lương Đại Lang vẫn luôn trầm mặc theo ở phía sau, ngẫu nhiên sẽ vươn tay che chở nàng, miễn cho nàng bị người chen chúc.
Là người thận trọng.
Dọc theo đường đi, Bạch Lê Hoa nhìn đông nhìn tây, Lương Đại Lang lên tiếng hỏi: “Còn cần mua gì sao?”
“Không cần.” Bạch Lê Hoa nhìn đồ vật tràn đầy trong tay hắn, lắc đầu: “Đi thôi, chúng ta về nhà mẹ đẻ đi.”
Lương Đại Lang gọi nàng lại.
“Lê Hoa, nàng yên tâm, tuy rằng nhà chúng ta có chút nghèo, nhưng chờ ta thi đậu công danh, lãnh bổng lộc, tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng.”
Bạch Lê Hoa không rõ nội tình nhìn nam nhân trước mặt có vẻ mặt quẫn bách.
Nhìn đồ vật trong tay hắn, lúc này mới sực hiểu.
Chẳng lẽ hắn cho rằng mình thật sự không về nhà mẹ đẻ là vì không có tiền? Bây giờ thấy nàng mua nhiều đồ như vậy đem về thì đau lòng?
“Lương đại ca, chàng hiểu lầm rồi, mấy thứ này, là ta mua về cho nhà chúng ta.” Bạch Lê Hoa nói, “Thịt ba chỉ có thể làm thịt kho tàu, mua mỡ heo và dầu hạt cải là để nấu ăn cho ngon, mua hạt giống là vì chúng ta mới vừa xới miếng đất kia, mua gà mái gà con nuôi để đẻ trứng.”
Nghe được ba chữ “Nhà chúng ta” này, trong lòng Lương Đại Lang ấm áp dễ chịu, rồi lại chần chờ nói: “Vậy Bạch gia……”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757739/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.