Bạch Lê Hoa cũng không nhìn nàng, thu dọn chén đũa, tiếp nhận Tiết Thải trong tay Lương Đại Nương, ôm người về trên giường, bắt đầu đổi thuốc cho hắn.
Không biết là do nước trong không gian hữu dụng hay là thể chất tiểu hài tử tốt, khôi phục nhanh, thịt chung quanh miệng vết thương đã co lại, xuất hiện nếp nhăn thật nhỏ.
Nếu vừa rồi hắn không dùng sức nhảy xuống đất, có lẽ ngày mai vết thương đã có thể khép miệng.
Nàng nhịn không được dặn dò: “Đệ đừng chạy nhảy suốt ngày như vậy, ngoan ngoãn ở trên giường nghỉ ngơi đến khi miệng vết thương kết vảy mới được xuống giường.”
Tiết Thải không trả lời.
Hồi lâu sau, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng khóc nức nở thật nhỏ, Bạch Lê Hoa ngẩng đầu lên thì thấy mặt tiểu gia hỏa đầy nước mắt.
“Làm sao vậy?”
Tiết Thải không được tự nhiên xoay mặt đi, nhưng không đến hai giây lại đột nhiên cúi xuống ôm lấy cổ nàng, giọng buồn rầu: “Đệ không muốn đi, tỷ đối xử với đệ tốt nhất, đệ không muốn đi.”
Nàng cũng không am hiểu cách đối phó với tiểu hài tử, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, an ủi: “Không muốn đi thì ở lại, tỷ tỷ xinh đẹp đây nuôi đệ.”
Nàng vừa lòng tự cho mình một xưng hô mới.
Tỷ tỷ xinh đẹp? Tiết Thải quyết định xem nhẹ, chỉ nghe nửa câu đầu, nhưng khi nhìn đùi mình băng bó thật tốt, lại có chút không đành lòng.
Nữ nhân hay thích tự lừa mình.
Lúc này, Lương Đại Lang ở bên ngoài la to một tiếng, thúc giục nàng đi chợ.
Nàng lại an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757734/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.