Bạch Lê Hoa hướng về phía nàng vẫy tay, “Ai, Tiểu Ngọc……”
Bên kia Tiết Thải hai cánh tay nhỏ xíu gắt gao ôm gà rừng cùng con thỏ, nàng (BLH) nghĩ thầm kêu nàng(LTN) qua hỗ trợ một chút, không nghĩ tới mới vừa hô một câu, Lý Tiểu Ngọc liền đi như chạy trốn.
Đoán chừng bị bộ dáng hung hãn vừa rồi của nàng dọa tới rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tuy rằng nàng mới đến nơi này không lâu, nhưng cũng hiểu rõ, thời đại này là thời đại trọng nam khinh nữ.
Người ở chỗ khác, rất khó có thể không đánh lão bà (vợ),không nạp thiếp.
Thôn Chu Tiên kỳ thật là chỗ tránh nạn.
Trước đây rất lâu có một nhóm người chạy nạn đi vào nơi này, người đông lên làm thành thôn, khai hoang làm ruộng, sinh sôi nảy nở.
Vừa đủ tuổi nam nữ liền xem mắt rồi kết đôi, người dân tương đối thuần phác, cũng không so đo những cái đó.
Thứ hai đó là bởi vì thôn Chu Tiên nghèo, thử ra ngoài thôn xem, chỉ nói trong thị trấn, vừa có chút tiền, cũng bắt đầu a dua nạp tiểu thiếp.
Nữ nhân địa vị luôn thấp kém.
Mà nàng lại có thể dám động thủ, còn hung hãn như vậy, tự nhiên làm Lý Tiểu Ngọc trong lòng rụt rè.
Nhưng mà, nếu không thu thập tốt một chút một đám người kia, bọn họ được một tấc lại muốn tiến một trượng (được đằng chân lân đằng đầu),không biết còn có thể làm ra chuyện gì.
Chút giáo huấn này xem như lập uy.
Quan trọng nhất chính là, Bạch Lê Hoa trăm phần trăm khẳng định, bọn họ sẽ dám nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757711/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.