Lương Đại Lang làm như căn bản không nghe thấy nàng đang nói gì, cũng không để ý tới nàng, bản thân cầm cây đuốc đi trước. 
Bạch Lê Hoa không có cách nào, đành phải kêu khổ không ngừng chạy theo sau. 
Cái ông Trình đại phu kia, chỉ sợ y thuật không bằng một góc của nàng, còn gà mờ mà làm cao, tính tình thực không ổn mà. 
Vốn dĩ nàng tính toán khi ra khỏi nhà thì đi tìm chút rễ củ cải trắng, sau khi rửa sạch sẽ, thêm chút đường đỏ, ba chén nước nấu thành một chén thuốc, mỗi ngày uống một lần, không đến ba ngày là có thể khỏi hẳn. 
Còn vết thương ở chân, thì nàng cứ nói là Trình đại phu dạy nàng làm sao để cố định chân, lại tìm chút thảo dược đắp lên là khỏi ngay. 
Tuy rằng tiện nghi cho tên Trình đại phu kia, nhưng nàng phải lưu lại chút gì đó cho mình. 
Nhưng hiện tại Lương Đại Lang đi theo tới tính làm gì đây? 
Thành thành thật thật đi nhà Trình đại phu, lại bị tạt một chậu nước rửa chân sao? 
Lương Đại Lang cố chấp đi ở phía trước, căn bản không nghe lời nàng nói, hai người cứ như vậy một trước một sau đi tới. 
Tuy rằng Lương Đại Lang ngoài miệng không nói ra, nhưng là Bạch Lê Hoa biết hắn vẫn luôn chiếu cố nàng, cây đuốc luôn hơi nghiêng về bên trái, để nàng có thể thấy rõ đường, mỗi đến chỗ bờ ruộng, đều hơi dừng lại một chút. 
Nhưng dù vậy, Bạch Lê Hoa vẫn không chú ý chân này dẫm chân kia mà ngã xuống. 
Lương Đại Lang nghe được thét 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757699/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.