Vì bụng Bạch Dung càng ngày càng lớn nên cậu quyết định tạm thời tránh mặt người trong thôn, không bước ra khỏi cửa, chỉ thỉnh thoảng đi dạo một vòng trên núi hoặc vào trong không gian đi dạo rèn luyện thân thể với Sở Uyên thôi. Thế nên nếu có người tới nhà tìm cậu thì đều đổi thành cho Sở Uyên ra tiếp đón, nhờ vậy mà thời gian Sở Uyên ở nhà ngày càng tăng lên, cũng có nhiều thời gian ở nhà với Bạch Dung và ông nội mình hơn.
Kì thực Bạch Dung rất hài lòng với kết quả này, ngày tháng có Sở Uyên bên cạnh khiến cậu cảm thấy thoải mái vô cùng, cảm giác ngọt ngào ấm áp khiến trái tim muốn tan chảy. Ông nội thì không nghĩ vậy, ông cụ cho rằng đã là đàn ông thì nên rèn luyện thân thể cho thật tốt, chịu khổ càng nhiều mới càng ra dáng một người đàn ông thực thụ. Sở Uyên tất nhiên là không sợ phải chịu khổ, chịu vất vả, anh chỉ muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh Bạch Dung và con của hai người họ hơn mà thôi, chỉ cần vừa nghĩ tới hai cha con Bạch Dung thì trái tim anh liền mềm mại như nước, muốn được ở bên cạnh hai cha con cậu mọi lúc mọi nơi, không rời nửa bước.
Bạch Dung nằm trên ghế tựa tầng hai nghỉ trưa, vừa tỉnh dậy đã thấy anh ngồi ngay bên cạnh ngẩn người nhìn mình, cậu vươn tay sờ lên khuôn mặt anh mỉm cười nói:
"Về rồi đấy à? Có mệt không?"
Kì thực công việc gieo trồng dược liệu trên núi không cần sử dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-duoc-thien-trong-trot-nuoi-con/3575551/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.