Bữa tối toàn vị thịt khiến cả nhà ăn tới no căng bụng, Lưu Khải Đệ nấc cụt một cái dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn về phía Bạch Dung, nụ cười vui vẻ nở rộ trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Ăn ngon không?" Bạch Dung gãi mũi cười híp mắt hỏi cậu nhóc.
"Vâng, ngon ạ." Lưu Khải Đệ có chút xấu hổ cúi đầu đáp.
"Ăn ngon vậy ngày mai lại làm cho em ăn tiếp."
"Thật sao?" Chấp niệm của một đứa nhỏ với đồ ăn ngon chính là thứ mà người lớn không cách nào hiểu rõ được, vừa nghe tới có món gì ngon thì đến cả chuyện xấu hổ cũng quên hết rồi.
"Tất nhiên rồi, anh sẽ không nói dối." Bạch Dung mỉm cười. Cả nhà nghe được cuộc đối thoại của hai anh em nhà này cũng không nhịn được bật cười theo, cuối cùng thì Lưu Khải Đệ cũng nghĩ tới chuyện ngượng ngùng xấu hổ rồi, cậu nhóc vội vàng chạy tới trốn bên cạnh anh trai nhà mình.
"Dung này, lần sau đừng có mua nhiều đồ như vậy nữa, đống đồ này tiêu tốn hết biết bao nhiêu là tiền chứ, huống hồ nào có nhà ai ngày nào cũng ăn ngon như vậy, dù có bao nhiêu tiền thì cũng bị ăn dần ăn mòn hết mất." Dương Tố Phân đang giúp đỡ Lưu Hải Xuyên chuyển số gà còn lại nhốt vào bên trong khu vực chuồng bò, đám này thực sự quá ồn ào.
"Cháu biết rồi ạ." Bạch Dung lập tức đồng ý, bà cụ nói vậy là muốn cậu không phải tiêu quá nhiều tiền nên cậu cứ nói lời đồng ý là được rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-duoc-thien-trong-trot-nuoi-con/3575513/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.