Bởi vì Bạch Dung trở về nên trong nhà hiếm lắm mới có một lần mua ít cá trở về nấu món ngon, từ buổi tối ngày hôm trước tới giờ gần như Bạch Dung không ăn uống gì nên luc này ngửi thấy mùi thơm của mấy món ăn vừa nấu xong liền đói khát tới mức suýt chút nữa là chảy nước miếng.
Lau nhẹ khóe miệng Bạch Dung thật có chút không hiểu nổi, cậu cũng không phải là kiểu người đặc biệt yêu thích chuyện ăn uống, huống hồ là thiếu gia nhà họ Bạch có thức ăn ngon nào mà cậu chưa từng được nếm qua chứ, sao giờ nhìn thấy mấy món ăn dân dã đời thường lại có thể đói khát tới mức này cơ chứ.
Trừ khi là do mang thai nên đến ngay cả sở thích cũng bị thay đổi theo, nghĩ đến nguyên nhân này khiến Bạch Dung lập tức sầm mặt khó chịu. Mặc dù cậu có thể tiếp nhận chuyện bản thân mang thai một cách nhanh chóng, nhưng đó là bởi vì cậu tự ám thị với mình rằng điều này chỉ là bản thân nhiều thêm một đứa con trai ruột mà thôi. Chứ nếu chỉ thảo luận riêng về chuyện đàn ông mang thai, mà người mang thai lại chính là bản thân mình thì cậu vẫn có chút tiếp thu không nổi.
Trầm Hàm Mai thấy ánh mắt cậu cứ nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn liền có chút buồn cười nói: "Hai bữa chưa được ăn gì nhìn xem bộ dáng thằng nhỏ đã đói tới mức nào rồi này, mau bới cơm ăn trước đi, ta đi gọi mọi người ra ăn cơm luôn."
"Dạ, vâng ạ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-duoc-thien-trong-trot-nuoi-con/3575509/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.