Nhan Nham biết rõ mình đã bị giam ở đây bao lâu, nhưng thời gian trong chiều không gian này rất vô nghĩa, Cho dù cả trăm năm, thì so với thế giới thực tại cũng chỉ là mấy chục năm thôi. Cậu nhìn trời đất, rồi lại ngắm nhìn các thay đổi của sự vật.
Lần đầu tiên cậu tạm quên đi mọi thứ để ngắm nhìn trời đất.
Mà bên trong không gian này, Tưởng Thất Nguyên chưa một lần xuất hiện.
Nhan Nham ngồi ở căn nhà gỗ, giá sách tràn ngập đủ loại sách quý. Cậu chọn một vị trí tốt ở gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ngắm nhìn linh tuyền từng trong vắt, gợn sóng.
Vì sao lại nói từng?
Bởi vì hiện tại, linh tuyền đã không còn trong suốt dĩ vãng như xưa, thậm chí còn đục ngầu vô cùng. Tuy rằng không tệ đến mức làm người ta buồn nôn, nhưng so ra kém hơn trước rất nhiều. Mà đầu sỏ gây nên chính là Nhan Nham. Tại không gian này, bên cạnh việc giết thời gian là nhớ Tưởng Thất Nguyên, thú vui khác của cậu là vấy bẩn dòng sông này.
Đáng tiếc là linh tuyền quá mạnh, có khả năng tự thanh lọc. Nhan Nham ném bao nhiêu đất xuống làm dòng sông đục ngầu, nhưng mấy mấy ngày sau vẻ thanh khiết sẽ trở lại với dòng sông. Nhưng dù vậy, Nhan Nham vẫn làm không biết mệt. mỗi ngày đều hành hạ dòng sông ấy.
—không có biện pháp, vô luận là quá khứ hay hiện tại, linh chủ linh tuyền luôn là kẻ khiến cậu căm thù nhất! Quá khứ linh chủ là thằng khốn vô danh, mà hiện giờ chính là…thằng họ Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-chi-tu-ai/1214733/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.