Khi Tiêu Linh Vũ bước ra khỏi tiệm net, sắc mặt cô trắng bệch, biểu cảm vô cùng chấn động.
Biết được kết quả như vậy, cô gần như hoảng hốt bỏ chạy khỏi tiệm net, nhưng chân lại nặng trĩu không nhấc nổi, bước đi lảo đảo, tay chân như không còn nghe theo ý mình.
Người đi đường thấy trạng thái của cô đều lộ ra ánh mắt kỳ lạ.
Một bé gái chỉ vào Tiêu Linh Vũ hỏi mẹ mình:
“Mẹ ơi, chị kia sao thế ạ? Chị ấy bị bệnh hay khó chịu sao? Mình có nên đưa chị ấy đi bệnh viện không ạ?”
Người mẹ mỉm cười đáp:
“Chị kia đã là người lớn rồi, nếu không khỏe thì chị ấy sẽ tự đi bệnh viện tiêm t.h.u.ố.c thôi.”
“Ồ.” Bé gái gật đầu.
“Đi nào con yêu, mình về nhà thôi, ba đang ở nhà nấu đồ ngon đợi hai mẹ con mình đó.”
“Dạ, đi thôi mẹ, mình mau về nhà thôi!”
Đợi đến khi hai mẹ con kia đi xa thật xa, Tiêu Linh Vũ mới hoàn hồn, liền nghe thấy điện thoại trong túi xách reo lên.
Cô ngơ ngác nghe máy, đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng quan tâm:
“Tiêu tiểu thư, tôi là Vương Chí Dân, cô không sao chứ? Tôi gọi mấy cuộc rồi mà cô không nghe máy, tôi còn tưởng cô gặp chuyện gì rồi chứ.”
Tiêu Linh Vũ lắc đầu nói:
“Tôi không sao.”
Ngay sau đó cô chợt nhớ ra, hình như mình đã gọi Vương Chí Dân đến.
Đầu óc cô lập tức vù một cái, tỉnh táo hẳn.
Cô hỏi:
“Quản lý Vương, anh vẫn đang ở trước cửa nhà tôi sao?”
Vương Chí Dân bất lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/5081382/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.