“Chủ quản Cố, không xong rồi. Có… có…” Một nhân viên chạy thẳng vào bếp của khách sạn nhà họ Cố, hoảng hốt la lên: “Chu Hoa Minh đến nhà hàng chúng ta ăn cơm!”
Lão Cố đảo chảo, xúc bắp cải xào ra đĩa, thản nhiên nói:
“Có gì mà ầm ĩ? Đây đâu phải lần đầu ông ta đến.”
Lần trước Chu Hoa Minh đến thì cải trang, đội mũ lưỡi trai che thấp, đeo kính râm, ăn mặc như minh tinh, nhưng ông ta nghĩ nhà họ Cố không nhận ra ông ta sao? Cố T.ử Dạ và Cố Như Phong quá quen thuộc đối thủ cạnh tranh của mình, dù đối phương có hóa trang thế nào, họ vẫn nhận ra ngay. Cố Như Phong sải bước tới bàn ông ta:
“Giám đốc Chu, lần sau định đến thì báo trước một tiếng chứ, T.ử Dạ có thể sắp xếp phòng riêng cho ngài. Không biết tổng giám đốc khách sạn nhà họ Dịch đến nhà hàng chúng tôi để làm gì? Chẳng lẽ đồ ăn bên khách sạn nhà họ Dịch tệ đến mức không nuốt nổi rồi?”
Nỗi thất vọng lúc sáng của Cố Như Phong lập tức biến mất, đối thủ lại còn cải trang chạy đến khách sạn mình ăn vụng, tâm trạng ông lên cao vút, nếu bỏ qua cơ hội châm chọc này, tối nay ông khỏi ngủ.
Khách gần đó nghe nói tổng giám đốc của khách sạn nhà họ Dịch đang có mặt thì mở to mắt, nhìn Chu Hoa Minh chằm chằm, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ kỳ lạ.
Ông ta đến để ăn thử hay để do thám đối thủ? Dù là gì, bị bắt gặp ngay tại trận đúng là xấu hổ ê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/5061756/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.