Cảnh sát đã ở ngoài cửa, nhưng Chu Hồng Vĩ lại đi vào nhà để gọi cho chú mình.
Vừa nối máy, anh ta đã sốt ruột nói:
“Chú à, có chuyện gì thế? Sao người của đồn cảnh sát lại đến nhà cháu? Sao chú không báo trước?”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lạnh lẽo:
“Phó cục trưởng Chu đang trong nhà vệ sinh.”
Chu Hồng Vĩ nhíu mày, nghi ngờ hỏi:
“Anh là ai? Ai cho anh gan dám nghe điện thoại của phó cục trưởng Chu? Muốn c.h.ế.t sao?”
Giọng nói lạnh như băng vang lên:
“Tôi là Giang Đào, cục trưởng đồn cảnh sát.”
Sắc mặt Chu Hồng Vĩ tái mét, anh ta vội cúp máy, trong lòng chợt dấy lên cảm giác bất an, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Dù sao thì anh ta chỉ mời Tiêu Linh Vũ đến làm khách, cũng chưa làm gì cô cả.
Anh ta trừng mắt nhìn Tiêu Linh Vũ, giọng đe dọa:
“Tiêu Linh Vũ, cô gan thật, dám gọi cảnh sát sao? Cứ chờ xem, dù cảnh sát có tới, tôi xem cô làm được gì. Chuyện này xong rồi, tôi sẽ tính sổ với cô!”
“Cảnh sát đây! Mở cửa ra!” Tiếng quát ngoài cửa vẫn vang lên.
“Lão Tam, mở cửa!” Chu Hồng Vĩ ra lệnh.
“Rõ, đại ca!” Lão Tam đáp.
Vừa mở cửa, bốn cảnh sát lập tức ập vào, giơ s.ú.n.g chỉ thẳng, quát lớn:
“Giơ tay lên!”
Chu Hồng Vĩ và hai gã đàn em đều giơ tay.
Chu Hồng Vĩ ngạc nhiên hỏi:
“Các đồng chí cảnh sát, có chuyện gì vậy? Chúng tôi không làm gì cả, chúng tôi là công dân tốt, luôn tuân thủ pháp luật.”
Vừa dứt lời, ba người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/5038226/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.