Khi Tiêu Linh Vũ đi ngang qua trấn, cô phát hiện có một nhóm người đang thi công con đường từ thôn Đào Nguyên ra trấn.
Mẹ Tiêu nhìn họ rồi mỉm cười nói:
“Cậu thanh niên tên Cung Thiên Hạo đó đúng là không tệ chút nào, cậu ấy nói sẽ làm đường cho chúng ta, không ngờ lại bắt tay vào làm nhanh như vậy.”
Ba Tiêu nói:
“Cậu ấy đúng là đang làm việc thiện, con đường thông thương thì kinh tế mới phát triển, điều đó có nghĩa là cuộc sống ở thôn Đào Nguyên chúng ta sẽ ngày càng khá hơn. Sau khi con đường này làm xong, việc đi lại sẽ thuận tiện hơn nhiều, rau quả bán ra cũng dễ dàng hơn, không còn phải để thối rữa ngoài ruộng như trước, thật lãng phí.”
Mẹ Tiêu mỉm cười:
“Đúng vậy, dù sao thôn Đào Nguyên cũng lấy tên từ trái đào, trong thôn có nhiều nhà trồng đào, quả lại giòn và ngọt nữa, nhưng vì giao thông không thuận tiện, nên ngoài một hai hộ có xe có thể chở lên thành phố bán, thì những người khác chỉ có thể bán quanh thôn. Mà dân làng ai chẳng có cây đào của riêng mình, nên việc buôn bán chẳng được bao nhiêu.”
Người bán đào tính toán tiền xăng dầu thì chẳng bõ công, nên không ai muốn làm việc lỗ vốn như thế, nhưng giờ con đường được sửa lại, tương lai chắc chắn cơ hội làm ăn sẽ nhiều hơn.
Khi Tiêu Linh Vũ đưa ba mẹ về nhà, cô thấy nhiều người dân trong thôn mặt mày rạng rỡ.
“Trưởng thôn, anh Thành Bang, hai người đi đâu đấy?” Họ gặp trưởng thôn và Tiêu Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/5001500/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.