Trước cổng bệnh viện trung ương thành phố Z.
“Trời ạ, sao bọn họ lại có thể độc ác đến thế chứ?”
“Đây mà là bệnh viện sao? Không cứu người thì thôi, không khác nào tội ác chống lại nhân loại!”
“Bác sĩ gì mà lại nhẫn tâm như vậy? Không cứu bệnh nhân thì chớ, còn đuổi cả người bệnh ra ngoài!”
“Sao mạng người dân thường chúng ta lại khổ như thế này? Bệnh viện này đúng là bóc lột, chỉ cứu người giàu và có quyền thôi!”
“Bệnh viện này rồi cũng sẽ hại c.h.ế.t bệnh nhân mất!”
Lan Ngạc Anh, mẹ của Trần Nhiên tóc tai rối bù, mặt mày hốc hác, trông chẳng khác gì kẻ ăn mày. Bà ta ngồi ngay lối ra vào nơi người qua kẻ lại tấp nập, vừa đập tay xuống đất vừa chỉ tay về phía bệnh viện mà khóc lóc, c.h.ử.i rủa om sòm.
Ngoài vài người hiếu kỳ đứng xem một lát, phần lớn đều làm ngơ. Dù sao cảnh tượng này cũng đã diễn ra suốt hai mươi ngày rồi.
Hai mươi ngày trước, bệnh viện đã nhiều lần thúc giục gia đình Trần Nhiên thanh toán viện phí, nhưng ba mẹ hắn vừa không chịu trả tiền, vừa chiếm chỗ trong bệnh viện. Cuối cùng, ban quản lý buộc phải gọi bảo vệ đuổi họ ra ngoài. Khi vợ chồng họ muốn quay lại thì bị chặn ngay ở cửa.
Bệnh viện đâu phải tổ chức từ thiện, nếu bệnh nhân nghèo nào cũng không chịu rời đi thì bệnh viện biết sống sao? Có mà phá sản mất!
Không thể vào lại bệnh viện, Trần Đại Hoa và vợ đành thuê một căn phòng nhỏ tối tăm, rẻ tiền gần đó để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878384/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.