Sáng hôm sau, Ninh Vĩ Nhất cùng mấy người bạn năn nỉ được ra đồng trồng lạc cùng mọi người.
Trang trại của Tiêu Linh Vũ rất rộng, trồng hết chỗ đất đó chắc phải mất kha khá thời gian.
Cô dự định 6 mẫu trồng dâu tây, 3 mẫu trồng lạc, 3 mẫu trồng đậu tương, 4 mẫu trồng thanh long, và 5 6 mẫu còn lại để trồng rau màu.
Trừ dâu tây và thanh long ra, tất cả những loại cây khác đều phải gieo trồng trong vòng hai ngày. Nói cách khác, có khoảng mười hai, mười ba mẫu đất cần được hoàn thành trong thời gian rất ngắn.
Ngoài người trong nhà, Linh Vũ còn thuê thêm chú thím, cùng sáu phụ nữ trong thôn đến giúp.
Linh Vũ chia một phần hạt giống đem trồng trong không gian nông nghiệp của mình, phần còn lại thì giao cho mẹ ươm thành cây con để hôm nay mang ra trồng xuống ruộng.
Dân Đào Nguyên thấy quyết định của Linh Vũ thì vô cùng khó hiểu. Trước đây mẹ Tiêu từng trồng rau đem bán, nhưng buôn bán ế ẩm, rau thường phải đổ bỏ ở nhà. Giờ Linh Vũ lại đi đúng con đường cũ của mẹ, hơn nữa còn làm quy mô lớn như vậy, khiến ai nấy đều không mấy hy vọng.
Tuy vậy, nghĩ kỹ lại thì đây là tiền của nhà họ Tiêu, họ thất bại hay thành công cũng chẳng ảnh hưởng đến ai, thế nên chẳng ai buồn bận tâm.
Một vài người trong thôn chỉ thở dài cảm khái. Họ nhớ lại, trước kia khi Tiêu Chính Dương tách hộ ra ở riêng, nhà ông nghèo nhất thôn, căn nhà cũ nát mùa hè dột mưa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878380/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.